Trong giọng nói điềm nhiên ấy nông đậm sự khiêu chiến.
Lâm Dương đặt chén trà xuống, lại châm một điếu thuốc, rít vào một hơi, giọng nói khàn khàn vừa mới ốm dậy: “Ừ… Đánh ở đây luôn đi! Kết thúc nhanh một chút, tôi còn phải về bệnh viện để chăm sóc cho em gái.
”
“Được!”
Lệ Vô Cực gật đầu, sau đó lùi ra phía sau vài bước, một tay nâng lên, hướng lòng bàn †ay về phía Lâm Dương: “Ra tay đi!”
Lâm Dương không đáp lời, chỉ nhìn về phía Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân một cái.
Hai người hiểu ý, lập tức dẫn người đi ra khỏi phòng khách, mãi cho đến khi đến trước cửa lớn của nhà họ Lương thì mới dừng lại.
Lương Hồ Khiếu dường như ý thức được điều gì đó, cũng gấp gáp hạ giọng gầm lên: “Tất cả mọi người đều rời khỏi đây đi.
Nhanh lên!”
“Gia chủ, sao thế ạ?”
Vẫn còn có người trong nhà họ Lương chưa hiểu được chuyện gì, vội vàng hỏi lại.
“Đừng hỏi nhiều nữa, đi mau! Tất cả đều phải đi!”
Lương Hồ Khiếu gầm lên, cũng tự mình rời khỏi phòng khách.
Người nhà họ Lương vội vàng đi theo phía sau.
Không lâu sau đó, trong không gian rộng rãi của phòng khách nhà họ Lương chỉ còn lại hai người Lâm Dương và Lệ Vô Cực…
“Có thể bắt đầu được chưa?”
Thấy Lâm Dương vẫn còn ngồi ở trên ghế hút thút, Lệ Vô Cực cau mày lại, thấp giọng gầm lên.
“Lúc nào cũng được.
”
Lâm Dương trả lời.
Đáy mắt của Lệ Vô Cực lộ ra tia lạnh lẽo.
Không nói thêm một lời dư thừa nào nữa!
Không khách sáo thêm nữa!
Anh ta là con cưng của trời đó!
Hơn nữa danh tiếng con cưng của trời của anh ta còn xếp ở phía đầu bảng!
Lâm Dương này căn bản không thèm để anh ta vào trong mắt!
Anh ta cũng không khách khí thêm nữa, thân hình vừa động, bóng dáng của anh ta liền biến