Sau khi Xương Bá đặt điện thoại xuống, trêи trán đã đỗ đầy mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm.
“A Cầu!”
“Xương Bái! Có gì phân phó sao?”
“Đi kiểm tra Khổ Long cho tôi! Nhanh lên!”
“Vâng!”
Một lúc sau…
“Xương Bá, Khổ Long … Khổ Long, anh ta … chết rồi!”
Nghe được tin này, Xương Bá ngồi phịch xuống ghế sô pha, tay cầm điều thuốc khẽ run lên.
Khổ Long thực sự đã chết như vậy sao?
Điều này cũng quá đột ngột rồi, phải không?
Ông ta cũng là một đại ca của Giang Thành!
“Lão gia, chúng ta phải làm sao đây? Ngài thực sự phải quỳ xuống khấu đầu với tên nhóc đó sao?” Một người đàn ông bên cạnh cau mày hỏi.
“Quỳ xuống khấu đầu sao? Anh có biết quỳ xuống khấu đầu có nghĩa là gì không? Điều đó có nghĩa là Xương Bá tôi sẽ cúi đầu trước tên nhóc trẻ tuổi kia và nhận anh ta là ông chủ của tôi!
Xương Bá tôi sống tới từng tuổi này rồi, lại muốn tôi khấu đầu trước thanh niên trạc tuổi 20 sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cái mặt già này của tôi có cần nữa không? Sau này tôi làm sao làm người đây?” Xương Bá tức giận liên tục đập bàn.
Người cần mặt, cây cần vỏ, Xương Bá đến cái tuổi này rồi, ông ta đã không còn thiếu tiền nữa, thứ mà ông ta thiếu là danh tiếng!
“Nhưng mà thưa lão gia, Khổ Long đã chết rồi, con tiện nhân Cung Hoan Vân cũng đã đầu hàng. Ba thế lực ở Giang Thành trong một đêm chỉ còn lại một mình chúng ta. Nếu bọn họ muốn ra tay, chúng ta hoàn toàn không thể ngăn cản nổi. Nếu chúng ta không đầu hàng, chúng ta chắc chắn phải chết! “Người đàn ông nói với vẻ mặt chua xót.
“Tôi biết, tôi biết… nhưng khấu đầu, tôi thà chết!” Xương Bá nghiền răng nghiền lợi nói!
“Lão gia…”
“Không cần thuyết phục nữa! Tôi nói cho anh biết Tiểu Ngũ, tôi không phải là Khổ Long! Tôi cũng không phải là Cung Hoan Vân. Lúc trước khi tôi ở Giang Thành đánh cả thiên hạ vẫn còn chưa có hai người bọn họ! Bọn họ sợ! Tôi không sợ! Đi, lập tức chuẩn bị xe, tôi muốn đi một chuyến đến Nam Phái!”
“Vâng lão gia!”
Kim Thế Duyên KTV.
ï ể Ông cụ Từ vẫn ngồi trong một chiếc ghế lô, nhắm mắt ngồi buồn xo.
Vài vệ sĩ đi theo bên cạnh ông đang canh gác ở cửa.
Người quản gia vội vàng chạy đến, lại là dáng vẻ mày chau mặt ủ.
“Thế nào rồi? Khổ Long chắc là muốn gặp ông già này rồi đúng không?” Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.
“Cái đó, lão gia, tôi không thể liên lạc được với Khổ Long.”
Người quản gia bắt lực nói.
“Anh ta không có ở đây sao?” Từ Diệu Niên sửng sốt.
“Cũng không biết, nhưng mà tôi vừa mới nhận được tin tức nói Nhị gia hình như đã đi rồi!”
“Cái gì?” Từ Diệu Niên đột nhiên đứng lên: “Rời đi lúc nào?
“Tối hôm qua 10 giờ, không lâu sau khi ngài tới!”
“Là người của Khổ Long đã mang nó đi sao?”
“Không có, ông ấy hình như chỉ đi theo một người trẻ tuổi.”
Người trẻ tuổi sao?
Từ Diệu Niên vội vàng bám số của Từ Thiên, nhưng vẫn không gọi được.
“Lão gia, có lẽ Khổ Long cũng không định làm khó Nhị gia.
Chắc bây giờ anh ấy đã về nhà rồi. Chúng ta về Nam Thành trước đi. Tôi sẽ cử người canh gác ở đây và đợi gặp được Khổ Long sẽ hẹn anh ta thời gian gặp mặt!”
“Được rồi!” Từ Diệu Niên nặng nề gật đầu, vừa mới đứng dậy muốn rời đi, nhưng vào lúc này, điện thoại từ eo quản gia lại vang lên.
Sau khi được kết nói, khuôn mặt anh ta thay đổi rõ rệt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.
“Đống gia ở bên đó xảy ra chuyện rồi …” người quản gia giọng nói run rẫy.
Từ Diệu Niên thở gấp, vội vàng hét to: “Mau, lập tức trở về Nam Thành!”
“Vâng!”
Trở lại công ty, Lâm Dương ngồi trêи ghế ông chủ, thông qua cửa số sát sàn thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
Từ Thiên đã được đưa đến bệnh viện điều trị, chuyện còn lại sẽ do Mã Hải tiến hành xử lý, Đường Giai Hào và Kỷ Văn có toàn quyền phối hợp mua lại toàn bộ tài sản thuộc sở hữu của hai công ty, ý của Lâm Dương là toàn bộ mọi thứ trong tay của Khổ Long và Cung Hoan Vân phải được nuốt chửng trong vòng một ngày.
Hai người bọn họ suy cho cùng đều là nhân vật trong khu vực màu xám, trong tay có rất nhiều thứ phạm pháp, Lâm Dương muốn lấy đi quả thực cũng không dễ dàng.
Và sau khi thu dọn xong Khổ Long và Cung Hoan Vân, phần còn lại của Xương Bá cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Chủ tịch Lâm!”
Mã Hải bước vào văn phòng.
“Mọi việc thế nào rồi?”
“Đã bảy tám giờ rồi. Chúng tôi đã mua lại thành công tất cả quán bar, câu lạc bộ, khách sạn, KTV và các địa điểm giải trí khác dưới tay Khổ Long và Cung Hoan Vân thông qua các con đường bình thường. Phần còn lại chỉ là nghi thức bàn giao.”
“Tốt lắm, Xương Bá nhận được tin tức này, ông ta có lẽ nên biết phải làm sao rồi.”
Mục đích của Lâm Dương chính là gõ núi chấn động hỏ, bởi vì thế lực của Xương Bá không giống như thế lực của Khổ Long và Cung Hoan Vân. Nếu muốn thu dọn Xương Bá, giết anh ta không phải là chuyện đơn giản như đến cửa là có thể làm được. Xương Bá có nhiều tâm phúc, Xương Bá chết rồi.
Những tâm phúc này sẽ liều mạng báo thù cho ông ta, tới lúc đó những người xung quanh Lâm Dương, đặc biệt là Mã Hải đều sẽ gặp nguy hiểm.
: “Chủ tịch Lâm, chúng ta vẫn còn có vấn đề trước mắt!” Mã Hải đột nhiên nói.
“Thế nào?”
“Những người quản lý các câu lạc bộ này đều là người trong thế giới ngầm. Mặc dù bọn họ không hiểu nghi thức xã giao nhưng sau bao nhiêu năm như vậy bọn họ cũng được coi là có kinh nghiệm. Nếu chúng ta điều động người mới đến quản lý thì sẽ tương đối rắc rối và thời gian để thích ứng cũng lâu hơn.”
“Ý của anh là gì?”
“Tôi