Mánh khóe này thật sự đến cả quỷ thần cũng khó đoán.
Bấy giờ, Lương Vệ Quốc đè bả vai của ông †a lại, cắn răng, chòm râu giật giật, run rẩy nói: “Anh cả… Chịu! Thual Đi!”
“Cậu nói cái gì?”
Lương Hồ Khiếu ngỡ ngàng nhìn ông ấy.
Chỉ một câu nói đơn giản đã xuyên thẳng vào tim của ông tal “Chuyện đã tới nước này thì chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa.
Chịu thua đi! Thế thì nhà họ Lương còn có thể cứu được.
Nếu như anh vẫn còn cố chấp thì không những anh hai không giữ được mạng sống, mà cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lương chúng ta cũng sẽ bị hủy hết trong một ngày!”
Lương Vệ Quốc đau khổ nói.
“Chịu thua? Cậu có biết cậu đang nói gì không? Trước mặt đám đông bao người, cậu bảo anh chịu thua? Vậy nhà họ Lương của chúng ta còn mặt mũi gì nữa? Sau này Lương Hồ Khiếu anh sao có thể làm người được nữa? Anh đã lớn già cái đầu rồi, sao có thể chịu thua với một đứa nhỏ hàng cháu chắt được? Anh thà để cậu giết anh luôn cho rồi!”
Cảm xúc của Lương Hồ Khiếu rất kích động, mặt mày đỏ bừng quát lên.
Ngoài chòi nghỉ có rất nhiều người thi nhau nhìn về phía này.
“Vậy anh muốn để nhà họ Lương bị sụp đổ trong ngày hôm nay như vậy sao?” Lương Vệ Quốc thét lên.
Vừa nói dứt lời, cả người Lương Hồ Khiếu lập tức lạnh lẽo từ đầu tới chân, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Lương Vệ Quốc, lại nhìn Lương Khánh Tùng hơi thở ngày một thoi thóp bên kia.
Phải rồi…
Nếu còn tiếp tục như thế này thì chỉ e là nhà họ Lương sẽ thật sự bị hủy diệt.
Sự nghiệp của nhà họ Lương không thể bị hủy trong tay ông ta được.
Lúc này ý thức của Lương Khánh Tùng đã bắt đầu mê man.
Rốt cuộc cũng đã lớn tuổi rồi, làm sao chống lại được sự giày vò như vậy.
Lương Hồ Khiếu nhắm mắt lại.
Khoảng bốn, năm giây sau lại mở mắt ra.
Ông ta vỗ lên mu bàn tay của Lương Khánh Tùng, lại nhìn sang Lương Vệ Quốc, nhẹ giọng nói: “Trước đây anh vẫn luôn cho rằng tất cả những việc làm của bản thân cũng là vì tốt cho nhà họ