“Một vị thuốc tên là cỏ Thiên Huyền, chỉ tiếc rằng nó quá hiếm gặp… Tôi không biết nó mọc ở đâu.
” Lâm Dương nói bằng giọng khàn khàn.
“Cỏ Thiên Huyền?”
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều chưa từng nghe qua.
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên từ ngoài cửa.
“Tôi biết nơi có cỏ Thiên Huyền!”
Lời vừa nói ra, tất cả đôi mắt đều đổ dồn về phía cửa lớn.
Lại thấy Lệ Vô Cực băng bó khắp người như xác ướp ngồi xe lăn đi tới.
“Lệ Vô Cực?”
Huỳnh Lam nhíu mày.
Thủy Bình Vân lập tức cảnh giác hẳn.
“Không cần khẩn trương như vậy, tôi đã trỏ thành như thế này, các người cảm thấy tôi còn có thể đối phó với các người kiểu gì?”
Lệ Vô Cực liếc qua Thủy Bình Vân, lạnh nhạt nói.
Thủy Bình Vân sửng sốt, lúc này mới thoáng thả lỏng.
“Bác sĩ Trương, nơi này làm phiên ông.
Nếu có bất cứ yêu cầu gì thì cứ nói với trợ lý Nhụy Thì của tôi!”
Bác sĩ Lâm nói với vị bác sĩ bên cạnh.
“Bác sĩ Lâm, đây là chức trách của chúng tôi.
Nếu anh rảnh thì liệu có thể tổ chức một buổi tọa đàm cho khoa y học cổ truyền chúng tôi được không? Bác sĩ bệnh viện chúng tôi đều hy vọng có thể học hỏi một ý kinh nghiệm y học tâm đắc từ anhf”
Bác sĩ Trương năm tay Lâm Dương nói.
“Không thành vấn đề, có thời gian thì chúng ta cùng nhau giao lưu học tập.
Lâm Dương mỉm cười nói, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng vừa rời phòng bệnh, vẻ mặt tươi cười của Lâm Dương lập tức biến mất.
Anh lặng thỉnh nhìn Lệ Vô Cực: “Nơi nào có?”
“Kỳ Lân Môn!”
“Kỳ Lân Môn? Đó là nơi nào?”
Lâm Dương nhíu mày hỏi.
“Đó là tông môn của tôi, vị trí bí ẩn, vô cùng