“Chỉ do tôi nghĩ thông suốt mà thôi.
”
Lệ Vô Cực nhìn xa xăm, khàn giọng nói: “Tôi không thể tiếp tục trốn tránh, tôi muốn trở về chuộc tội!”
“Chuộc tội?”
Lâm Dương hơi ngạc nhiên.
“Thật ra tôi vì phạm sai lầm mới rời khỏi Kỳ Lân Môn, mà dù việc kia không phải tôi sai đi chăng nữa thì sư phụ tôi vẫn hy vọng tôi có thể tạm thời rời khỏi Kỳ Lân Môn, tránh bị nổi bật quá.
Cho nên tôi mới rời đi, để lại một mình sư phụ ở tông môn nhận trách phạt.
Bây giờ suy nghĩ lại, tôi đúng là bất hiếu.
” Lệ Vô Cực thở dài.
Lâm Dương không hề lên tiếng.
Chuyện tông môn nhà người ta, anh không thể xen vào nhiều.
Anh chỉ muốn đổi lấy cỏ Thiên Huyền, trở về cứu chữa cho Lương Huyền Mi.
Máy bay nhanh chóng đáp xuống sau núi Thiên Côn.
Mã Hải sắp xếp xe, đưa hai người lên núi.
Lâm Dương không dẫn theo người khác cùng đi, tông môn như Kỳ Lân Môn thuộc về phạm vi những môn phái lánh đời, rất kiêng kị chuyện người bên ngoài tới quấy rầy.
Xe dừng lại ở ven núi, trên đó không có đường, toàn là đá lởm chởm và cánh rừng rậm rạp, chỉ có thể đi bộ.
Lệ Vô Cực tuy đã khôi phục phần nào nhờ Tham Hoàng, nhưng vẫn chưa tính là nhanh nhẹn, leo núi với anh ta là một chuyện rất khó khăn.
Hai người đi khoảng một tiếng, mãi tới khi hoàng hôn buông xuống mới thấy được bậc thang mọc đầy rêu xanh phía trước.
Mà cuối bậc thang là một đạo quán cổ kính.
Trên đó treo một bảng hiệu rất lâu đời.
Kỳ Lân Môn!
Lâm Dương thấy thế rất kích động, lập tức bước lên bậc thang đá đầy rêu xanh.
Nhưng khi bàn chân vừa đạp lên bậc thang thứ nhất, một tiếng quát đầy lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
“Người nào tới quấy rầy Kỳ Lân Môn của chúng ta?”
Giọng nói vừa vang lên, một bóng người không biết xuất hiện từ nơi nào, nhanh như chớp dừng lại trước mặt hai người.
Tốc độ thật nhanh.
Lâm Dương khẽ nhíu mày.
“Là sư huynh Thanh Diệp sao? Vô Cực kính chào sư huynh!”
Lệ Vô Cực vội vọt tới ôm