“Anh đang bảo tôi phản bội sư môn à?”
Lệ Vô Cực nhíu mày nói.
“Sư môn của anh còn coi anh là đệ tử của Kỳ Lân Môn không?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
Lệ Vô Cực thỏa hiệp với anh.
Anh ta không thỏa hiệp cũng chẳng có tác dụng gì.
Dù sao thì Lâm Dương cũng nói rất có lý.
Kỳ Lân Môn đã không còn coi anh ta là đệ tử của Kỳ Lân nữa.
Nhất là Lưu Quyền cha của Vô Hằng.
Lưu Quyền là phó chưởng môn của Kỳ Lân Môn, tất nhiên là muốn bao che, nâng đỡ con mình lên, còn Lệ Vô Cực chỉ là một người bị Lưu Quyền hi sinh để nâng đỡ con mình lên mà thôi.
Bây giờ Lệ Vô Cực muốn lật lại vụ án đó đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Trừ khi anh ta có thể lật đổ được Lưu Quyền.
Mà bây giờ ngay cả chưởng môn cũng đứng về phía Lưu Quyền, lật lại bản án ư?
Vậy thì chắc phải đào hết cả Kỳ Lân Môn lên thì mới làm được điều đó.
Lệ Vô Cực không phải là người ngu, anh †a cũng hiểu những chuyện này.
Mọi chuyện đến nước này, trừ việc bí quá hóa liều ra thì cũng chẳng thể làm gì khác.
“Bao giờ ra tay?” Lệ Vô Cực hỏi.
“Đợi khi nào họ ra tay thì chúng ta hành động.
”
Lâm Dương bình tĩnh nói: “Anh vẽ vị trí của cỏ Thiên Huyền và cách đến chỗ đó cho tôi, sau đó về phòng mình chờ là được.
Khi nào họ ra tay, nếu phát hiện ra tôi không ở đó thì sẽ lập tức xuống núi tìm tôi.
Lúc đó họ sẽ tập trung vào khu vực bên ngoài chứ không chú ý đến cấm địa.
Lúc đó là thời cơ tốt nhất để anh đi lấy cỏ Thiên Huyền và cứu sư phụ.
Khi nào tôi nhắn tin cho anh thì phải lập tức rời khỏi Kỳ Lân Môn, chúng ta hẹn nhau ở dưới chân núi nhé… Anh có cầm điện thoại