“Ba”
Lúc này có hét gọi truyền đến.
Lưu Vô Hằng dẫn theo một đám người vội vã chạy lại.
“Lệ Vô Cực đâu?” Lưu Quyền lập tức tra hỏi.
“Không… Không thấy nữa!” Lưu Vô Hằng gấp gáp đáp.
“Phế vật!” Lưu Quyền tức giận tát thẳng vào mặt con trai mình.
Lưu Vô Hằng ấm ức mà không dám lên tiếng.
“Phó chưởng môn, đừng lo, bọn con đã sớm bao vây núi rồi, dù bọn chúng có trốn được cũng không thể chạy khỏi núi Thiên Côn này! Chúng ta chỉ cần phái thêm người rà soát mọi ngóc ngách, chắc chắn sẽ tìm ra bọn chúng!” Một đệ tử bên cạnh mở miệng thưa.
“Đúng đó ba, bọn họ không thoát được đâu!” Lưu Vô Hằng vội nói.
“Vậy các người cho rằng bọn chúng sẽ cứ thế mà nghênh ngang xuống núi sao?” Lưu Quyền lạnh lùng quát.
“Ba, ý của ba là…”
“Nếu bọn chúng đi theo lối bình thường xuống núi thì chúng ta đã sớm tìm ra dấu tích của bọn chúng rồi.
Vậy nên chắc chắn bọn chúng đã trốn đâu đó hoặc đi những đường mòn khác xuống núi!”
Lưu Quyền cúi đầu suy tư.
Tất cả đều ngơ ngác.
“Đường mòn? Ba, không phải ba đang nói tới khe Phi Ưng chứ?” Lưu Vô Hằng lắp bắp hỏi.
Lời vừa nói ra, tất cả đã lập tức biến sắc.
“Khe… Khe Phi Ưng?”
“Đó không phải là đường mòn đâu, đó rõ ràng là con đường chết mài”
“Gần mười năm qua không ai có thể qua được nơi đó, nhiều lắm cũng chỉ có một vài dã thú trên núi lởn vởn quanh chỗ đó thôi.
Có nhiều khi chúng ta cũng sẽ qua khe Phi Ưng nhặt lấy ít thịt thú rừng bị ngã chết ở đó ăn.
Phó chưởng môn, nếu bọn chúng đi con đường đó giờ có khi là đã ngã chết rồi!”
“Đúng vậy sư phụ, bọn chúng chắc chắn sẽ không đi con đường đó đâu…”
“Trừ phi bọn chúng bị điên!”
Tất cả đều đua nhau nói.
“Các người