Kinh Mẫn hơi run lên, ngay lập tức nói: “Câu thứ bảy thức thứ năm thì sao?”
“Thiên dao mở ra, lấy thế ổn định để đối lại thế nhanh, có thể bắt lửa cầm nước, khống chế Ngũ Hành…” Lâm Dương lại nói.
“Câu thứ nhất thức thứ bảy?”
“Trước khi đặt gân mạch, phải dồn khí hai mạch, không thông Nhâm Đốc, không đi Âm Dương.
”
“Câu thứ mười hai thức thứ sáu?”
“Lấy rồng đọ rồng, lấy hổ so hổ, hình thể và ý thức hòa làm một, có thể thông Thiên Dương.
”
Lâm Dương nói thật to rõ.
Câu trả lời không chút do dự này lại làm Kinh Mẫn cực kỳ sợ hãi.
“Sư phụ, anh… Anh ta trả lời đúng không?”
Lệ Vô Cực vội hỏi.
Nhưng Kinh Mẫn vẫn chưa thoát khỏi nỗi hoảng sợ nên không trả lời anh ta, mà lại liên tục nói.
“Đoạn thứ hai thức thứ năm? Đọc thuộc lòng toàn bội!”
“Nguyên cả Chương thức thứ ba, đọc hết!”
“Còn câu thứ hai tới câu số mười của thức thứ thứ tám là nội dung gì? Trả lời tôi!”
Kinh Mẫn liên tục gặng hỏi, dường như cảm xúc cũng rất kích động.
Có lẽ ông ta chưa bao giờ gặp được thiên tài quái vật như vậy.
Lâm Dương ngơ ngác, lại nhếch miệng cười nói: “Trưởng lão Mẫn, không thì tôi đọc thuộc lòng hết khẩu quyết của Kỳ Lân Biến ra cho ông nghe nhé?”
“Có thể đọc thuộc lòng cũng không đồng nghĩa với việc đã thành thạo!” Kinh Mẫn trầm giọng nói.
“Vậy tôi đọc ngược lại cho ông nghe nhé?”
Lâm Dương nói thêm câu nữa.
Vừa nói xong câu này, bấy giờ Kinh Mẫn đã như hóa đá, nằm ở đó ngạc nhiên nhìn Lâm Dương, giống như một pho tượng vậy.
Chỉ nghe Lâm Dương dứt khoát đọc lên từng câu, từng câu khẩu quyết khó đọc được phát ra từ miệng của anh.
Tuy rằng những chữ quyết này rất khó đọc trôi