Lúc này những đệ tử kia siết chặt nắm đấm, trong mắt toát lên lửa giận, dường như sắp đánh trả lại.
Nhưng vào đúng lúc này, một đệ tử nhanh chóng chặn trước mạnh Lưu Vô Hằng.
“Sư huynh, sư huynh! Anh đừng tức giận!
Bọn họ không đi thì cứ kệ bọn họ đi, dù những tên phải bội này cũng không chạy thoát được!”
Đệ tử kia tìm cách nói đỡ.
“Hứa Bồi! Ngay cả cậu cũng nói như vậy?”
Lưu Vô Hằng tức giận.
“Sư huynh, thật ra chúng ta vốn chẳng cần phải leo lên hang động làm gì đâu! Sợ cái gì cơ chứ? Anh cứ thử nghĩ lại xem, hang động kia chỉ lớn có bấy nhiêu thôi, lại ở trên vách núi cheo leo, không có thứ gì cả, chúng ta cứ ngồi ở dưới này, ôm cây đợi thỏ! Anh cảm thấy bọn họ không ngoan ngoãn xuống đầu hàng hay sao?” Đệ tử tên Hứa Bồi mỉm cười nói.
Lưu Vô Hằng ngẩn người, nhìn gã nói: “Ý của cậu là…”
“Trên đó thứ nhất là không có thức ăn, thứ hai không có nước uống, chúng ta canh giữ ở dưới đây cỡ mấy ngày, bọn họ chắc chắn phải ngoan ngoãn lết xác ra đây, nếu không bọn họ không chết đói thì cũng sẽ chết khát.
” Hứa Bồi cười nói.
Đôi mắt Lưu Vô Hằng lập tức sáng rực.
“Cậu nói có lý lắm!” Anh ta trầm giọng nói, lại nhìn lên hang động: “Chúng ta cứ canh giữ ở đây, có cho bọn họ cũng không trốn thoát được!”
“Được, sư huynh Vô Hằng, vất vả lâu như thế rồi, chắc hẳn anh cũng đã đói bụng rồi, kêu vài người đứng đây canh chừng, chúng ta quay về uống rượu nghỉ ngơi thôi!” Hứa Bồi cười nói.
“Không cần, chúng ta ăn ở đây luôn, đốt lửa, nướng thịt, đem rượu tới!”
Lưu Vô Hằng xua xua tay, cười nói.
“Được! Được!”
Hứa Bồi gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.
Chỉ chốc lát sau, khói bếp lượn lờ bay lên.
Mùi thơm của rượu thịt