Rắc.
Tiếng gấy lanh lảnh vang lên.
Chân của Lưu Quyền cong veo, hình như là xương đùi đã gấy, gương mặt ông ta cũng trở nên nhợt nhạt tức thì, cơ bắp trên khuôn mặt căng cứng lại, mồ hôi lớn bằng hạt đầu từ từ ứa ra.
“Ba” Lưu Vô Hằng bỗng cảm thấy chẳng lành.
Hàm răng của Lưu Quyền cắn chặt, ông †a muốn nhịn đau tấn công tiếp.
Nhưng một tay Lâm Dương đã vung mạnh về phía vách đá.
Rầm!
Cơ thể Lưu Quyền như đạn pháo ngã nhào vào vách đá, cả người lún vào trong, tảng đá nọ cũng chia năm xẻ bảy, rơi xuống đất từng tảng.
Các đệ tử đứng dưới chân vách đá cũng vội vàng giải tán, tiếng đá rơi xuống đất vang lên bồm bộp.
“A?” Lưu Vô Hằng hoảng hốt đến biến sắc, anh ta vội vàng chạy về phía đó muốn giúp Lưu Quyền.
Nhưng mà chiêu thức của Lâm Dương còn chưa kết thúc.
Hai tay anh đưa lên, luồng khí quanh người như rối loạn, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng lạ kỳ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Quyền.
Lưu Quyền vừa mới khó khăn chui được ra khỏi đó, nhìn thấy động tác này của Lâm Dương, ông ta lập tức hoảng sợ đến mức bay hồn lạc vía.
“Chạy nhanh! Vô Hằng! Chạy nhanh!”
Ông ta đau đớn hét lên, đẩy Lưu Vô Hằng đang chạy tới, nhân tiện cả người cũng vội vàng trốn sang bên cạnh.
Lâm Dương hét dài một tiếng: “Kỳ Lân xé trời!”
Sau đó, hai tay vung ra hai bên trái phải.
Một sức mạnh vô hình đột nhiên hạ xuống.
Âm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp núi trời Thiên Côn.
Ngọn núi không cao lắm trước mặt bỗng bị chia làm hai.
Sức mạnh đánh lên vách đá khuếch tán khắp xung quanh.
Lưu Quyền bị sức mạnh đó