“Ba” Lưu Vô Hằng cũng giãy dụa khóc than, đau lòng muốn chết.
“Vết thương của Phó chưởng môn Quyền quá nặng nên đã chết, bác sĩ Lâm, đây là chuyện do cậu làm hay sao?” Chưởng môn Kỳ Lâm nhảy bật lên, tức giận thét gào.
“Hay cho cái trò vu oan giá họa.
Chưởng môn Kỳ Lân Môn à, mấy chiêu vừa nấy của ông đều đánh lên tử huyệt của phó chưởng môn Quyền, rõ ràng ông muốn ra tay giết ông ta, đổ vạ cho tôi mà.
Chiêu mượn dao giết người này của ông đúng là hoàn mỹ.” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Mượn dao giết người?”
Mấy đệ tử xung quanh đều không hiểu ra làm sao.
“Bác sĩ Lâm, tôi không đội trời chung với anh”
Hai mắt Lưu Vô Hằng đỏ ửng như máu, anh ta nổi điên như mãnh thú, vừa giãy dụa vừa gào thét.
“Lưu Vô Hằng, cậu cũng nghĩ là tôi giết ba của cậu sao? Sao cậu ngu thế? Đây là núi Thiên Côn, là địa bàn của Kỳ Lân Môn, vì sao lâu như thế mà chưởng môn Kỳ Lân Môn mới xuất hiện? Cậu có nghĩ tới không?
Đơn giản là vì ông ta muốn mượn tôi ra tay để giết ba con hai người, cậu nhìn thi thể ba cậu đi, ba tử huyệt trên ngực ông ta đều lõm xuống, đây là ba tử huyệt mà vừa nãy chưởng môn của cậu đánh vào còn gì? Đúng là tôi muốn giết ba cậu, nhưng nếu đúng là do tôi giết, tôi sẽ thừa nhận, không cần phải nói dối, còn người mà không phải tôi giết, tại sao tôi lại phải gánh chịu thay?”
Lâm Dương hừ lạnh nói, sau đó anh buông lỏng tay ra.
Lưu Vô Hằng lập tức ngã xuống đất.
Nhưng lần này anh ta không còn vùng vẫy nữa.
Bởi vì Lâm Dương nói có lý.
Đúng vậy.
Nếu như quả thật là do Lâm Dương giết, Lâm Dương đâu cần phải phủ nhận kia chứ?
Hơn nữa vừa nãy ba mình còn có thể mở mắt nói chuyện, sau khi chưởng môn đụng vào mấy cái mà ba đã chết rồi?
Quan trọng nhất là, chỗ này cách Kỳ Lân Môn không xa, chưởng môn đâu thể không biết tình hình ở bên này, vì sao đến giờ ông ta mới xuất hiện?
Rốt cuộc ông ta muốn tới cứu người?
Hay là chém thêm một nhát dao?
Lưu Vô Hằng không phải