Lương Huyền Du trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên bật khóc.
“Huyền Du, em sao vậy? Sao em lại khóc?” Lương Huyền Mi vội vàng hỏi.
“Chị, em lớn như vậy mà chị chưa từng nói dối em bao giờ.
Nhưng hôm nay chị không chỉ nói dối em mà còn nói dối trắng trợn như vậy.
Chị cảm thấy em có thể không khóc được sao?” Bộ dạng Lương Huyền Du như đau lòng muốn chết, cô ấy đưa tay lau nước mắt.
Lương Huyền Mi cười khổ.
Lâm Dương cũng không nhịn được cười.
“Được rồi, được rồi.
Huyền Du, chị nói đùa em đó, đừng khóc, đừng khóc.” Lương Huyền Mi vội vàng dỗ dành.
Lúc này Lương Huyền Du mới khá hơn.
“Chị đừng nói chuyện đó nữa, chị mau ăn cơm đi.
Mẹ đã hầm canh chim bồ câu cho chị, chị mau uống đi.” Lương Huyền Du lau nước mắt nơi khóe mắt, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy vội vàng mở hộp cơm bên cạnh.
Mùi thức ăn bay vào mũi.
“Này, nếu anh muốn ăn thì tự ra ngoài mua cơm hộp đi, nhà tôi không nấu cơm cho anh” Lương Huyền Du tức giận nhìn Lâm Dương, hừ mũi.
“Anh không đói.” Lâm Dương cười nói.
“Đói chết anh đi.” Lương Huyền Du khinh thường nói, sau đó cầm lấy thìa đút canh cho Lương Huyền Mi.
Nhưng khi cô ấy vừa mới múc một thìa canh đưa lên, Lương Huyền Mi dường như đã nhìn thấy gì đó, lập tức hỏi: “Lương Huyền Du, cổ tay của em bị sao vậy?”
Giọng nói vừa phát ra, bàn tay nhỏ bé của Lương Huyền Du như bị điện giật, cô bé rụt tay lại, tay kia vô thức kéo ống tay áo, như muốn che giấu điều gì đó.
Nhưng càng như vậy, Lương Huyền Mi càng cảm thấy không đúng.
“Lương Huyền Du, đưa tay phải qua đây.”
Lương Huyền Mi nghiêm nghị quát lên.
“Chị, có chuyện gì vậy ? Chị mau