Cô gái trang điểm màu khói cầm ly rượu vang đỏ trên bàn trà lên, lắc lắc, nhâp một ngụm.
“Hàn… Chị Hàn.
”
Lương Huyền Du run rẩy kêu lên.
“Băng Sương à, đừng làm Huyền Du khó xử.
Anh biết em có chút hiểu lâm, nhưng mà Huyền Du có thể đến đây, nhất định là đã nghĩ thông suốt rồi.
”
Câu chủ Vân mim cười đứng dậy đi về phía Lương Huyền Du: “Đến đây, đến đây, đến đây.
Huyền Du, đến chỗ anh này, ngồi xuống nói chuyện.
”
Nói xong, câu tay vươn tay muốn kéo Lương Huyền Du.
Lương Huyền Du rụt tay lại theo bản năng.
Cậu chủ Vân lập tức nhíu mày.
“Cậu chủ Vân, em đã nói rồi, con khốn này hoàn toàn không có ý gì với anh đâu, anh cần gì phải lấy lòng nó làm gì? Cái loại khốn kiếp như thế này, anh cũng không cần phải nhiều lời với nó làm gì.
Anh lên nghỉ ngơi đi, để em xử lí con nhóc thối này cho.
” Hán Băng Sương cười chế nhạo, đứng dậy đi về phía Lương Huyền Du.
“Cậu chủ Vân, chị Hán, em… Em chỉ đến đây để nói rõ chuyện này với mọi người, em không có ý gì khác, cầu xin mọi người hãy bỏ qua cho em.
Em chỉ là một học sinh bình thường, em… Em chỉ muốn học hành chăm chỉ rồi tốt nghiệp, anh chị thật sự không cần thiết phải đối phó với em làm gì.
” Lương Huyền Du có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì mạnh miệng nói hết câu.
Nhưng không ngờ cô ấy vừa nói hết câu thì Hán Băng Sương và những người khác trực tiếp cười ra tiếng.
“Ha ha ha! Hoa khôi Du của chúng ta thế mà lại đã thua rồi sao? Thật là thú vị quá đi.
”
“Sao thế? Bây giờ biết sợ rồi à? Muốn bọn tao dừng tay sao? Lúc trước khi mày quyến rũ bạn trai của tao, tại sao mày lại không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hả?”
Cô gái đang hút thuốc hét lên, sau đó cầm một ly rượu vang đỏ trên bàn trà hất về phía Lương Huyền Du.
Rào!
Rượu bị hất ra.
Áo sơ mi của Lương Huyền Du lập tức bị rượu đỏ làm ướt, tóc và mặt