Tiểu Triệu! Đến đây, luyện cùng tôi đi! “
Trịnh Nam Thiên buông tay Tiểu Triệu ra và nói một cách đầy khí phách.
Câu nói này của ông ta thiếu chút nữa khiến những người bên cạnh sợ đến phát ngốc rồi.
“Thủ Trưởng, ngài đừng nói đùa nữa.”
“Nếu như làm ngài bị thương, chúng tôi làm sao giải thích được với cấp trên?”
“Thủ trưởng, ngài mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Mấy người vội vàng mang theo nụ cười nói.
“Cút đi hết, nếu muốn tôi ngồi xuống, thì hãy luyện thử với tôi!
Nếu không tôi sẽ đứng cho đến chết!” Trịnh Nam Thiên hét lên.
Giọng nói này mang sức mạnh phơi phới, nó hoàn toàn khác với cảm giác yêu đuối trước đây.
Những người xung quanh đều sững sờ.
Tiểu Triệu cũng nhìn ra được những thay đổi của thủ trưởng.
Anh ta cau mày lại, suy nghĩ một chút, dứt khoát nghiền răng, thấp giọng quát: “Được rồi, thủ trưởng đã nói muốn luyện tập, vậy thì chúng ta bắt đầu đi!”
Nói xong liền lùi lại phía sau mười bước, bắt đầu tư thế!
“Cậu ở bên cạnh ông đây nhiều năm như vậy, ông đây cũng chỉ điểm cho cậu không ít, nhưng lại chưa từng cùng cậu chiến đấu thực tế. Hôm nay ông đây xem thử tên nhóc cậu rốt cuộc có lười biếng không!”
Nói xong, ông ta ra một quyền đánh về phía Tiểu Triệu.
Trịnh Nam Thiên thân thể rất gầy yếu, hoàn toàn chính là một ông cụ gần đất xa trời, nhưng động tác này, cú đấm này, lại có cảm giác di chuyển giống như một con thỏ …
Tất cả mọi người ngạc nhiên vô cùng.
Tiểu Triệu cũng ngắn người.
Tuy nhiên, dù cú đấm này rất đáng kinh ngạc nhưng thể chất của ông ta quá yếu nên cho dù Trịnh Nam Thiên có có gắng hết sức thì vẫn không thể qua được mắt của Tiểu Triệu.
Anh ta giơ tay ra và rất dễ dàng chặn được Trịnh Nam Thiên.
Cú đấm này không thành công, Trịnh Nam Thiên muốn phát động đòn tấn công tiếp theo, nhưng đã thở hồng hộc rồi.
“Thủ trưởng, ông nhanh nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Triệu vội vàng đỡ Trịnh Nam Thiên đến ghé.
“Tốt tốt!”
Trịnh Nam Thiên khuôn mặt tràn đầy nụ cười, lúc này cực kỳ hợp tác.
Ông ta vội vàng nhìn Lâm Dương, cười yếu ớt nói: “Chàng trai trẻ, cậu tên là gì?”
“Lâm Dương!”
“Lâm Dương sao? Tốt! Tốt! Cảm ơn cậu nhóc Lâm. Không ngờ rằng cậu lại có thể giúp tôi đứng dậy lại, khiến tôi lấy lại chút sức lực, nhưng mà tôi nghĩ đây có lẽ là giới hạn của cậu rồi đúng không? Mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn cho tôi, nhưng chỉ cần như thế này là đủ rồi. Cậu nhóc Lâm, tôi cảm ơn cậu một lần nữa.” Trịnh Nam Thiên mỉm cười nói.
“Đây không phải là giới hạn của tôi. Tôi có thể chữa khỏi cho ông. Trong vòng một tháng, tôi có thể khiến cho cơ thể của ông hoàn toàn khôi phục.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lời này vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều như bị sét đánh ngang tai.
Trịnh Nam Thiên càng sững sờ.
Một lúc sau, ông ta phát ra tiếng hét khàn khàn nói: “Không thể nào! Không thể nào! Đây là độc dược do thầy pháp số một phương Đông luyện chế ra. Chất độc này đặc biệt dùng để đối phó với tôi… Không có thuốc giải! Cái này không thể giải được, cho dù là người hạ độc đến đây cũng không thể giải trừ được độc của tôi, cậu… cậu làm sao có thể giải được? Đây là chuyện tuyệt đối không thể? “
Trịnh Nam Thiên không tin vào điều đó.
Mười năm rồi!
Đã tròn mười năm rồi!
Ông ta đã đắm chìm trong bóng tối này tròn mười năm rồi!
Bây giờ có người nói với ông ta rằng ông ta có thể hồi phụ!
cLàm sao ông ta dám tin vào điều này?
Nhưng mà chính tại thời điểm này.
Cộc cộ!
c Có một âm thanh khó chịu vang lên.
Thì nhìn thấy Tiểu Triệu đột nhiên quỳ trêи mặt đất, khấu đầu với Lâm Dương: “Anh Lâm, cầu xin anh! Nếu như anh có thể chữa khỏi cho thủ trưởng, Tiểu Triệu nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, cầu xin anh, xin anh nhất định phải chữa khỏi cho thủ trưởng, ông ta … không thể cứ ngồi xuống tiếp nữa! “
Tiểu Triệu đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiền lợi hét lên.
Anh ta quỳ gối không chỉ vì ông ta, mà là vì đất nước.
Suy cho cùng…Trịnh Nam Thiên là một nhân vật quá quan trọng!
Sự ngã xuống của ông ta là một tổn thát to lớn đối với đất nước và nhân dân.
Lâm Dương lập tức đỡ Tiểu Triệu lên, nhìn vẻ mặt có chút non nớt nhưng lại kiên quyết của anh ta mà nói: “Trêи thực tế, ba năm trước tôi đã có để ý đến tướng quân, nhưng khi đó tôi vẫn chưa chắc có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy. Bây giờ, tôi có cách chắc chắn có thể chữa khỏi cho tướng quân, nều như các anh có thể tin tưởng, trong vòng một tháng, Chiến Thần Long Quốc sẽ xuất hiện trở lại lần nữa trêи thế giới! “
Tiểu Triệu kϊƈɦ động đến mức toàn thân run lên, nước mắt cũng không thể kiềm chế được mà rơi xuống.
Về phần Trịnh Nam Thiên, sớm đã im lặng rồi.
Ông ta nhắm mắt siết chặt nắm đắm, không nói nên lời.
Không biết phải mắt bao lâu ông ta mới chậm rãi nói.
“Anh Lâm, đại ân đại đức của anh, Trịnh mỗ nên báo đáp như thế nào?”
“Không cần phải trả ơn tôi, thực ra tôi còn có một chuyện muốn thương lượng với ông!”
“Có chuyện gì vậy?” Trịnh Nam Thiên hỏi.
Lâm Dương từ trong túi lấy ra một tờ giấy, trêи giấy là một đơn thuốc tạm thời do anh viết.
“Xin chính thức tự giới thiệu. Tôi tên là Lâm Dương là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa của Giang Thành! Tôi đã phát minh ra đơn thuốc điều trị nhồi máu não và viêm mũi. Bây giờ, tôi đang cung cấp cho quân đội một đơn thuốc để bồi bổ cơ thể. Không biết các ông có hứng thú không!”
*”ủ”
Trịnh Nam Thiên hơi sửng sốt, cầm đơn thuốc lên nhìn một chút, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Các ông có thể theo đơn thuốc này mà thử nghiệm bào chế thuốc!” Lâm Dương nói.
Trịnh Nam Thiên suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Đơn thuốc chữa bệnh nhồi máu