Nhìn thấy Tiêu Nghị xuống xe, ánh mắt của mọi người đều lần lượt đổ dồn về phía ông ta.
“Ông Tiêu đến rồi!”
Óng kính phóng viên lại chuyển hướng.
Mọi người xung quanh kinh ngạc vô cùng.
Sao Tiêu Nghị lại chạy đến đây?
Nhưng lại nhìn thấy Tiêu Nghị mang theo hai người đang sải bước tiến vào.
“Chủ tịch Lâm, anh có thể để cho tôi dễ dàng tìm được vậy!”
Tiêu Nghị đến trước mặt Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Anh Tiêu có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Lâm Dương không thay đổi.
“Chuyện sao? Tất nhiên là có, hơn nữa lại còn không ít! Đi thôi!
Lên xe, theo tôi trở về tiếp nhận điều tra!” Tiêu Nghị nói.
“Điều tra cái gì?”
“Hừ, đương nhiên là chuyện nhà máy của anh!”
“Anh Tiêu, Lâm Đồng của chúng tôi đã phối hợp với cảnh sát và lập biên bản rồi. Bên đó không có triệu tập, Lâm Đồng của chúng tôi có thể từ chối sự chất vấn của bát kỳ ai.” Tiểu Lưu bước lên phía trước, nghiêm nghị nói.
“Tôi không phải là chất vấn! Không phải là thẳm vắn! Mà là xác nhận! Tôi nghi ngờ nhà máy dược phẩm Dương Hoa chính là một công trường mồ hôi xương máu phi pháp. Tôi bây giờ không chỉ phải đóng cửa nhà máy mà còn phải truy cứu trách nhiệm của anh ta!” Tiêu Nghị nghiêm nghị hét lên.
“Cái gì?” Tiểu Lưu sững sờ.
“Chủ tịch Lâm, mời, không lẽ muốn người của tôi phải mời anh lên xe sao?” Tiêu Nghị hừ lạnh nói.
“Đừng lên xe Lâm Đồng, tôi bây giò sẽ liên lạc với sở công vụ!”
Tiểu Lưu vội vàng nói.
“Cho dù anh kéo Khang Giai Hào và Kỷ Văn từ trong đó ra thì cũng vô dụng thôi!” Tiêu Nghị nói.
“Anh ….” Tiểu Lưu tức giận không nói nên lời.
Nhưng mà, chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng.
“Tiêu Nghị, anh có chắc là muốn đóng cửa nhà máy của tôi không?”
“Cái gì? Không lẽ tôi còn phải thương lượng với anh sao?” Tiêu Nghị cau mày.
“Anh nghĩ anh là ai? Không lẽ anh Tiêu không được đụng vào nhà máy của anh sao?” Tô Bắc ở bên cạnh không khỏi chế nhạo nói.
“Ông nói đúng rồi, anh ta thật sự không thể đụng vào nhà máy của tôi!” Lâm Dương gật đầu.
Ngay khi những lời này rơi xuống, tại hiện trường lại truyền đến những trận cười phá lên.
Tiêu Nghị đùng đùng nổi giận, nắm lấy cánh tay của Lâm Dương: “Vậy thì tôi muốn xem thử, anh rốt cuộc là có năng lực gì khiến tôi không thể động được anh!”
Nói xong, càng muốn kéo Lâm Dương lên xe.
“Anh Tiêu, anh làm cái gì vậy?” Tiểu Lưu vội vàng chạy tới muốn ngăn cản.
“Tránh ra, nếu không tôi sẽ kiện anh vì tội cản trở người thi hành công vụ!” Người phía sau ngăn cản Tiểu Lưu lại.
Tiểu Lưu không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Nghị sắp mang Lâm Dương đi.
Nhưng chính vào lúc này …
Rằm!
Một chiếc xe jeep quân sự dừng lại ở bên đường.
Cửa xe mở ra, mấy người mặc quân phục bước xuống xe.
“Tiêu Nghị là ai?” Người vừa đến mở miệng chát vấn.
“Các anh là?” Tiêu Nghị bối rồi hỏi.
“Mang đi!”
Người đến xua tay mà không nói một lời.
Hai người đàn ông phía sau lập tức tiến lên trước đưa Tiêu Nghị đi.
“Các anh làm gì vậy?”
Tiêu Nghị hét lớn lên một tiếng và đẩy người đó ra.
“Các anh là ai?” Người sau lưng Tiểu Lưu cũng vội vàng hét lớn.
Người đến không nói gì, chỉ lấy giấy chứng nhận của mình ra và đưa cho Tiêu Nghị xem.
Khuôn mặt của Tiêu Nghị thay đổi đáng kể, một cảm giác ớn lạnh tập kϊƈɦ đến.
“Đi thôi, không lẽ muốn tôi phải dùng vũ lực sao?” Người đến mặt không biểu cảm nói.
Tiêu Nghị mở miệng, còn muốn nói cái gì.
“Có chuyện gì thì lên xe rồi nói.”
Người đó kéo tay Tiêu Nghị lôi lên xe jeep.
Thực sự là mạnh mẽ vang dội!
Bỏ lại một đám người đang sững sờ bối rồi.
“Cái nà … vị đồng chí này, tôi rốt cuộc đã phạm tội gì? Tại sao tỗ trưởng lại muốn điều tra tôi?”
Ngồi trêи xe jeep, Tiêu Nghị cũng không nhịn được nữa mà hỏi.
“Phạm cái gì sao? Đến lúc này rồi, anh còn không biết mình đã phạm tội gì sao?”
Người ngồi trêи ghế lái chính liên tục cười lạnh, quay đầu nói: “Anh có biết nhà máy mà anh vừa đóng cửa điều tra là của ai không?”
“Không phải là nhà máy của tập đoàn Dương Hoa sao?” Tiêu Nghị gào thét hỏi.
“Đó là trước đây, bây giờ nó là xí nghiệp dược phẩm trực thuộc cục bai”
“Cái gì?” Tiêu Nghị sửng sốt.
“Nhà máy dược phẩm này sẽ cung cấp những loại thuốc tân tiến nhất cho quân đội để đảm bảo hiệu quả chiến đấu và sinh lực của binh lính! Kết quả, anh lại phong tỏa nó, không bắt anh thì bắt ai? Anh tên là Tiêu Nghị đúng không? Mặc dù tôi không biết anh bị ai sai bảo, nhưng lần này, anh sẽ phải gánh chịu! “
Người đó dửng dưng nói, sau đó đạp ga mà đi.
Khi xe khởi động, các phóng viên đã kịp thời chụp được khuôn mặt xám xịt của Tiêu Nghị trong cửa sổ xe…
Sự đảo ngược như vậy khiến tất cả mọi người choáng váng.
Bao gồm Tô Bắc, Tô Trân, và Trương Thanh Hằng kiêu ngạo kia.
Cả ba đều vô cùng kinh ngạc, toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Nghị đã đi như vậy sao?
“Chuyện này là sao vậy?”
“Tại sao anh Tiêu đột nhiên bị bắt đi?”
“Những đồng chí đó là ai?”
Người xung quanh bàn tán sôi nổi, các phóng viên cũng bắt đầu viết lấy viết để.
Nhưng ngay sau đó, rất nhiều phóng viên đều nhận được điện thoại, liên quan đến việc chuyện này không thể được lan truyền, không thể phát biểu.
Mọi người vì điều này mà sắc mặt thay đổi, cũng biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Trương Thanh Hằng không thể tin được mà nhìn Lâm Dương.
“Chuyện này… chuyện này là anh làm sao?” Tô Bắc run rẫy hỏi.
“Làm sao có thể?” Tô Trân lo lắng hét lên: “Chuyện này không liên quan gì đến Lâm Dương. Anh Tiêu, người ta cũng chỉ là đi xem thử rồi sẽ tới thôi. Anh không cần phải kinh ngạ!
c *Nói…nói vậy cũng đúng!” Tô Bắc thở hồn hễn, sắc mặt có chút khôi phục bình thường.
Nhưng một giây tiêp theo, Lâm Dương đã mở miệng.
“Cái này quả thực là tôi đã làm!”
Ngay khi giọng nói ấy cất lên, trái tim của Tô Bắc và Trương Thanh Hằng đều nhảy ra khỏi cỗ họng.
“Tôi… tôi không tin! Tôi không tin!”
Tô Bắc run rẫy hét lên.
Tô Trân thậm chí còn gào thét dữ dội: “Nói dối, có ma mới tin anh, anh đang nói dối!”
Lâm Dương lắc đầu, cũng lười giải thích.
“Nhìn xem, đó là ai?”
Lúc này, tiếng la hét vang lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút.
Mọi người đều nhìn xem, lại nhìn thấy một nhóm người mặc vest và đeo cặp đang bước đến.
Những người này đều có nhịp bước chỉnh tề, ai nấy