Giám đốc Lâm gọi cho ai đó để nói chuyện. Họ nói cái gì thì những người chung quanh cũng không nghe rõ.
Có điều, những người đứng bên cạnh thì loáng thoáng nghe được một con số truyền đến qua điện thoại.
TỷI Đấy là tiền à?
Mấy người nghe thấy đều cảm giác như đầu nỗ tung.
Đặc biệt là Trương Thanh Hằng. Chân anh ta mềm nhũn, tí nữa thì ngã quy ra đất.
Ttỷ?
Lẽ nào đó là… số tiền tích trữ của tập đoàn Dương Hoa hay sao?
Nếu thế thì, những đòn công kϊƈɦ của tập đoàn Thượng Vũ với bọn họ hoàn toàn không có bắt kì sức uy hϊế͙p͙ nào cả. Tập đoàn Dương Hoa hoàn toàn có thể tận dụng nguồn tài lực khổng lồ này để tiền hành phản kϊƈɦ bên kia.
Tại sao lại có thể như vậy?
Toàn thân Trương Thanh Hằng run rẩy không ngừng. Anh ta chưa từng nghĩ rằng thực lực của Lâm Dương lại hùng hậu tới như vậy.
“Chắc… chắc chắn là anh đang nói dối!” Anh ta nói mà giọng run run.
i “Mọi người ai cũng là người trưởng thành cả. Nói dôi tôi cũng chả có lại, thay vào đó còn ảnh hưởng đến danh dự của tôi.
Cậu thấy là tôi sẽ dư hơi mà làm chuyện ngu ngốc như vậy sao?” Lâm Dương đặt điện thoại xuống.
Mặt Trương Thanh Hằng lúc đỏ lúc trắng, đổi màu liên tục. Cuối cùng thì anh ta xoay người định rời đi.
Anh ta cần phải báo cáo chuyện này với lại Tư Đồ Kính, đồng thời phải bàn bạc với công ty để chuẩn bị sẵn chính sách đối phó.
Nhưng ngay lúc Trương Thanh Hằng đang định rời đi thì đột nhiên Lâm Dương lên tiếng gọi anh ta.
“Khoan đã.”
Trương Thanh Hằng vừa sợ vừa tức quay lại nhìn Lâm Dương.
“Quay về bảo lại với Tư Đồ Kính hoặc là nam phái, chọc đến tôi thì nhất định sẽ phải hối hận.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Khoảnh khắc nghe thấy Lâm Dương nói như thế, sắc mặt Trương Thanh Hằng tối thui.
Anh ta nghiến chặt răng, cũng không đáp lại câu nào mà chui vào trong xe, chật vật rời khỏi chốn này.
Trương Thanh Hằng đi rồi, Tô Bắc với Tô Trân cũng chả dám ở lại lâu. Cả hai run rẩy đi khỏi đây.
Bọn họ cũng phải chạy vê chỗ cụ Tô để kể lại chuyện này.
Tiểu Lưu đứng bên phấn khích đến độ cả người run lên bần bật. Cậu ta nhìn về phía Lâm Dương, vẻ mặt sùng bái.
Ai mà ngờ được trong hoàn cảnh hiểm nghèo tới vậy, Lâm Dương lại có thể xoay chuyển thế cục chỉ bằng vài lời nói cơ chứ. Thật đáng sợ biết bao!
Các phóng viên lại xông tới vây quanh họ một lần nữa. Phóng viên liên tục đặt câu hỏi. Giờ phút này, rất nhiều ký giả cảm thấy Lâm Dương thật sự đẹp trai vô ngần.
Mà những người trước đấy lo châm chọc Lâm Dương thì thấy mắt hết mặt mũi, im ỉm rời đi.
Cuộc thẳm tra giải quyết xong mát chưa đến hai tiếng đồng hò, kết thúc một cách vội vàng.
Đến lúc đám Khang Dĩ Hào với Kĩ Văn rời khỏi tòa án, vẻ mặt ai cũng ngơ ngác không hiểu gì.
Có thể thấy là họ cũng không ngờ được là đối phương lại đột ngột rút lui như vậy.
Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận quyết chiến. Cơ mà chẳng ai ngờ là họ chuẩn bị xong xuôi rồi thì đối phương lại chuồn mắt.
Sau khi quay lại công ty, những người này biết một loạt sự việc xảy ra sau đó thì mặt ai cũng đầy vẻ khϊế͙p͙ sợ và kinh ngạc.
“Tiêu Nghị bị bắt, Xương Bá bị hạ, dân nơi đây đột ngột rời đi, tất cả là do giám đốc Lâm sao?”
Mã Hải đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế sô pha của công ty, ngơ người nhìn về phía người đàn ông đứng bên cửa số sát đất bên kia.
Lúc này đây, ông ta cảm thấy người trước mặt quá đỗi xa lạ và bí ẩn.
“Tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành đáp trả những hành động trả thù của tập đoàn Thượng Vũ.” Lâm Dương đứng bên cửa sổ lên tiếng.
“Giám đốc Lâm, Lạc Bắc Minh thất bại, Tiêu Nghị bị bắt, quá nửa là nam phái sẽ không tiếp tục thực hiện bước tiếp theo nữa. Khả năng cao là tập đoàn Thượng Vũ sẽ không tác động đến chúng ta trêи thị trường chứng khoán nữa. Nên là chúng ta không cần phải lo lắng.” Mã Hải lấy lại tinh thần rồi nói.
“Tôi biết. “
Lâm Dương khép mắt lại một lúc rồi lại mở ra. Trong mắt thoáng ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Nhưng bọn họ bất động không có nghĩa là chúng ta cũng sẽ bắt động theo! Tìm người thao túng thị trường chứng khoán giỏi nhất, tìm những thiên tài kinh tế xuất chúng cho tôi. Chúng ta sẽ chủ động tấn công tập đoàn Thượng Vũ.”
Mã Hải nghe xong thì suýt nữa ngã ra ngoài ghế sô pha.
“Giám đốc Lâm, không thể làm vậy được!” Ông ta vội vàng kêu to.
“Vì sao?” Lâm Dương nghiêng đầu, thờ ơ hỏi.
“Công ty chúng ta vừa mới khỏi nghiệp, có rất nhiều việc chưa được ổn định. Nếu như bây giờ chúng ta chủ động mở một cuộc chiến thương nghiệp vậy thì sẽ rất bất lợi đối với tập đoàn Dương Hoa chúng ta. Huống hồ, tập đoàn Thượng Vũ là một công ty mậu dịch đa quốc gia, căn cơ vững vàng, tài chính dồi dào, mạng lưới quan hệ rắc rối, phức tạp. So với bọn họ, chúng ta thật sự là quá non. Giám đốc Lâm, anh nhất định không được kϊƈɦ động.”
Mã Hải là tay lão luyện. Thông qua việc ông ta thu xếp chuyện kinh doanh của nhà họ Mã một cách gọn gàng, cần thận là có thể thấy. Có thể nói là ông ta biết rất rõ về thương trường, cũng biết khá nhiều về các công ty, xí nghiệp lớn trong nước.
Đúng vậy. Tập đoàn Dương Hoa đúng là rất mạnh. Có trong tay hai phương thuốc đã tuyệt tích, tiền đồ của tập đoàn Dương Hoa đúng là không thể đong đếm được.
Cơ mà mọi việc thì đều cần có một quá trình tích lũy tiền dần.
Tập đoàn Dương Hoa mới thành lập được bao lâu chứ? Mới thế mà đã muốn so găng với tập đoàn Thượng Vũ ấy hả? Như vậy không phải là tự đầy mình vào chỗ chết hay sao.
Nhưng Lâm Dương nghe xong lại khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần phải nghĩ nhiều quá đâu. Cứ làm theo ý tôi đi.”
“Chúng ta hoàn toàn không có khả năng thắng!”
“Tôi cũng không có ý định thắng.”
“Sao