Nghe thấy lời Lâm Dương vừa nói, hơi thở của Từ Sương Huyền lập tức trở nên gấp gáp.
Cô ta mở to mắt nhìn anh, sau đó khuôn mặt xinh đẹp kia bỗng trở nên dữ tợn, vừa giận vừa đau.
“Anh… Anh im đi! Cút cho tôi! Cút ngay!”
Cô ta hét lên như một bệnh nhân tâm thần.
Nếu có thể động đậy, cô ta sẽ không do dự chút nào mà nhảy dựng trêи giường bệnh, cầm lấy thứ gì đó bên cạnh rồi ném vô Lâm Dương.
Tiếc là bây giờ cô ta không thể cử động gì nổi, ngoại trừ cái miệng …
Lâm Dương không nói gì chỉ nhìn cô ta.
Còn cô ta chỉ có thể yếu ớt mà nhìn Lâm Dương.
Cuối cùng, Từ Sương Huyền ‘ooh’ lên một tiếng rồi khóc.
Nước mắt không ngừng rơi trêи khóe mi của cô.
Dù cho những ngày qua cô ta đã khóc rất nhiều lần rồi, nhưng lần này thì ác liệt hơn nhiều.
Bởi vì cũng không ai dám hỏi câu này ngoài Dương Lâm.
Hồi hận?
Từ Sương Huyền hối hận đến xanh ruột.
Cô ta mắc một căn bệnh không tiện nói ra, nhưng vì mặt mũi cũng vì bình ổn lại tình hình của mấy người trong lớp. Rồi lại dứt khoát uống cạn ly rượu kia khiến cô ta trở thành như bây giờ. Nếu có thể quay lại, cô ta sẽ hất ly rượu vào mặt những người đó.
Và cho tới bây giờ, bởi vì sợ cô ta mắng chửi nên những con người hô hào cổ vũ kia cũng chưa ai dám đến “thăm”.
Bây giờ Từ Sương Huyền mới hiểu được thế nào là tình cảm con người nóng lạnh thế nào, bè bạn giả dối ra sao …
Trong phòng bệnh truyền ra âm thanh nức nở của Từ Sương Huyền trong khi đó Lâm Dương đang ăn táo không thèm để ý đến cô ta.
Cũng không biết mất bao lâu trước khi Từ Sương Huyền ngừng khóc.
Cô ta nghẹn ngào nói: “Giờ hối hận thì có ích gì? Tôi đã thế này rồi. Muốn cười thì cứ cười đi… “
“Tôi không phải là người thích vui sướиɠ khi người gặp họa.
Lần này tôi đến đây là theo yêu cầu của chú cô. Từ Sương Huyền, tôi hỏi cô, nếu như cô có thể bình phục lại, còn có thể bước ra khỏi giường chạy nhảy, sống như một người bình thường. Vậy cô có bằng lòng vì những điều này mà thay đổi không?”
“Tôi bằng lòng, nhưng tôi có thể làm gì đây? Cuộc sống của tôi đã không còn hy vọng nữa rồi.” Từ Sương Huyền khàn giọng nói, nhăm mắt lại, không hề nhìn Lâm Dương.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Từ Sương Huyền đột nhiên cảm tháy cổ tê rần, giống như bị muỗi đốt, sau đó là cơn buồn ngủ ập đến, cả người liền đi vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa số vang lên tiếng chim hót.
Từ Sương Huyền mở mắt và duỗi người như thường lệ.
Đêm qua có lẽ là đêm mà cô ta đã ngủ ngon nhất trong năm nay.
Cô ta bước xuống giường mở rèm cửa, đến khi ánh mặt trời chiếu vào phòng sau đó cô ta chợt nhận ra cái gì rồi nhìn tay chân của mình mà run run, rồi lại hét lên Sung sướиɠ.
Sau khi xuất viện, Lâm Dương trở lại phòng khám để ngủ.
Tuy nhiên anh cảm thấy ở phòng khám thì có gì đó không ổn lắm.
Dù sao Lạc Thiên đã dọn ra khỏi nhà họ Lạc, cũng ở trong phòng khám, cửa phòng hai người đối diện với nhau, Lâm Dương cảm thấy như vậy cũng không sao, nhưng lại sợ người ta — con gái thì có nhiều chuyện không tiện, suy nghĩ mãi, anh quyết định để Mã Hải thu xếp cho mình một căn phòng.
Hay là anh cũng nên tự mua cho mình một phòng.
Khi rời khỏi nhà họ Liễu, thì cơ bản Cung Hï Vân đã tập hợp được các mảnh đất màu xám ở thành phố Giang.
Khang Gia Hào và Kỷ Văn cũng đã cung cấp nhiều bằng chứng tội phạm khác nhau của Tiêu Nghị, lần này Tiêu Nghị không chết thì cũng bị vạch mặt ra, một loạt công kϊƈɦ của Nam phái vào Dương Hoa đều thất bại hết.
Theo những gì Lâm Dương nói, Mã Hải bắt đầu điên cuồng tấn công đối đầu với tập đoàn Thượng Vũ.
Tập đoàn Thượng Vũ khốn đốn, giá trị thị trường còn bị thu hẹp dữ dội, mấy ngày nay lại nỗ ra hàng loạt vấn đề trong nội bộ, riêng bộ phận chủ chốt đã bỏ đi bốn người, các bộ phận khác cũng bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay rồi tiến hành chỉnh đốn hàng loạt.
Đương nhiên Tập đoàn Thượng Vũ chịu khổ thì Dương Hoa cũng vậy thôi, dù sao Tập đoàn Thượng Vũ cũng là đầu sỏ thì sẽ dễ dàng bẻ cổ bẻ tay bọn họ. Bây giờ Dương Hoa ám hại làm đối phương tổn thất không tám trăm thì cũng một ngàn, nhưng đây là tử lệnh của Lâm Dương nên Mã Hải chỉ có thể làm theo.
Trận thương chiến của Dương Hoa và Thượng Vũ cũng đã thu hút sự chú ý của vô số nhà đầu tư trong và ngoài nước.
Không ai nghĩ rằng Dương Hoa sẽ điên cuồng như vậy, chỉ sợ chủ tịch tập đoàn Thượng Vũ bây giờ đang buồn phiền muốn chết! Nếu họ sớm biết tập đoàn Dương Hoa sẽ bị đổ tội như vậy, thì bọn họ có thể nào lại đi trêu chọc kẻ điên này?
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thiên mở cửa phòng khám và tiếp tục hoạt động.
Vốn dĩ cô muốn hỏi ý kiến của Lâm Dương, nhưng Lâm Dương đã sớm chuồn ra khỏi cửa, đi đến khu biệt thự ven sông thành phố Giang.
Đây là khu bất động sản mới mở, tên là Thế Kỷ Hào Tình, toàn bán biệt thự ven sông. Ở đây tác đất là tấc vàng, là nơi tập trung nhà giàu ở thành phố Giang, nghe nói Mã Hải cũng mua một căn ở đây nhưng là căn rẻ nhất.
Đừng nhìn Mã Hải bây giờ không có hậu trường, ông ta là danh nhân nổi tiếng ở thành phố Giang, nhưng trêи thực tế cũng không phải là giàu có nhất thành phố Giang, huống chỉ ông tứ đại gia tộc cũng vậy.
Suy cho cùng thì thành phố Giang cũng là một thành phó lớn, ở đây ngọa hỗ tàng long, chỗ nào cũng có “đại nhân” ẳn mình!
Những gì chỉ thấy ở bề ngoài thì không phải là lớn nhất.
Lâm Dương lấy từ trong túi ra một cái thẻ, cái thẻ này là Trịnh Nam Thiên đưa cho anh, bên trong là tiền