Chương 1515:
“Vậy được, tối nay anh đến nhà họ Trịnh đi, em sẽ đích thân vào bếp! Anh Lâm, em đợi anh đấy!”
Trịnh Tú Lan thở phào một cái, giọng điệu cũng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Được.”
Lâm Dương đáp lại.
Vừa cup máy xong, Trịnh Tú Lan liền luôn miệng cằn nhằn.
“Nhận lời rồi??”
“Nhận lời rồi.”
“Vậy được, mau đi chuẩn bị đi!”
“Ông nội… như vậy có ồn không?”
“Cháu còn có lựa chọn nào khác sao?”
“Vậy… được thôi… ˆ
Thời gian này Lâm Dương rất ít khi liên lạc với Trịnh Tủ Lan.
Suy cho cùng anh thì bận tới đầu tắt mạt tối, Trịnh Tú Lan mỗi ngày cũng có rất nhiêu chuyện phải giải quyết, trừ khi là tình huông bắt buộc, nều không thì bình thường Lâm Dương sẽ không đến bệnh viện của Trịnh Tú lan.
Nhưng đứng ở góc độ của Tô Nhan thì Lâm Dương dường như ngày nào cũng ở cạnh Trịnh Tú Lan.
Lời mời của Trịnh Tú Lan khiến Lâm Dương vô cùng kinh ngạc.
Đã đến giờ cơm tối, sau khi báo cho Tô Nhan biết tối nay mình không về ăn tối xong, anh liền lái xe đến nhà họ Trịnh.
Lúc nay, Trịnh Bắc Minh dẫn đầu các vị đứng đầu ở Trịnh gia đã đứng sẵn ở cửa đợi Lâm Dương.
Lâm Dương vừa bước xuống xe, Trịnh Bắc Minh liên dẫn theo người tiến đến trước.
“Bác sĩ Lâm đại giá quang lâm là niềm vinh hạnh của Trịnh gia chúng tôi! Bác sĩ Lâm, xin mời đi bên này, xin mời…”
Trịnh Bắc Minh cười tươi nói.
“Khách sáo rồi.”
Lâm Dương
Ở giữa phòng ăn của Trịnh gia lúc này đã bày biện sẵn đủ sơn hào hải vị trêи đời.
Trịnh Tú Lan đeo găng tay đang chuần bị đặt tô canh gà hầm lên bàn.
“Anh Lâm đến đúng lúc lắm, thức ăn đã chuẩn bị xong cả rồi! Mau ngồi xuống dùng cơm thôi.”
Hai mắt Trịnh Tú Lan sáng lên, vừa lên thấy anh đã cất lời.
“Tú Lan, chính tay em nấu cả sao? Vất vả rồi, hôm nay rốt cuộc là ngày đặc biệt gì vậy? Tự dưng lại mời anh đến dùng cơm?”
Lâm Dương nở nụ cười, không khỏi thắc mắc.
“Không phải là anh vừa đánh bại được bọn người Lâm Huy sao, em định làm tiệc chúc mừng cho anh đây.”
Trịnh Tủ Lan vui vẻ đáp lại.
“Có gì đáng đề chúc mừng đâu chứ?”
“Lẽ nào anh Lâm không muốn uống rượu cùng em sao?”
“Em muốn uống rượu thì lúc nào mà chẳng được, nhưng thực sự anh rất nghỉ ngờ tửu lượng của em đấy.”
Lâm Dương nhún nhún vai.
Nghe Lâm Dương nói vậy, Trịnh Tú Lan hơi bất ngờ.
“Anh xem em là gì vậy? Anh tưởng em sợ anh ư? Được! Mau ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta không say không về!!”