“Tiểu Nhan, em là vợ anh, sao em có thể đi ăn cùng với một người đàn ông khác chứ hả?”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
Anh cũng là đàn ông, cho dù chẳng có bao nhiêu tình cảm với Tô Nhan thì đấy cũng không phải là điều quan trọng, vấn đề là không một thằng đàn ông nào lại có thể cam tâm tình nguyện để vợ mình đi ăn cùng với một người đàn ông khác cả.
Trước đây Lâm Dương bị người ta gọi là vua nón xanh nhưng khi ấy là anh tự đội nón xanh cho mình nên là không sao cả.
Nhưng chuyện như này thì anh không thể nhịn đượ!
c “Tôi đã bảo rồi, chúng ta sẽ li hôn mau thôi nên là tôi đi ăn với ai thì liên quan gì đến anh chứ hả? Đến lượt anh quản tôi đấy chắc?” Tô Nhan tức giận mắng anh.
“Anh bảo không được là không được!” Lâm Dương quát cô.
Chuyện như thế này, tuyệt đối không thể thương lượng được.
“Lâm Dương, anh chỉ là một tên ở rễ vô dụng trong nhà họ Tô chúng tôi, dựa vào cái gì mà anh đòi quản tôi hả?” Tô Nhan hét to.
Cô hét lên như thế kéo đến những người ở trêи hành lang liên tục liếc mắt về phía họ.
Nghe thấy có người ở rễ, kha khá người bắt đầu chỉ trỏ về đằng này, bàn tán xôn xao.
Mã Hải cũng nhướng mày, nhưng đây là chuyện gia đình của Lâm Dương, anh ta sẽ không nhúng tay vào.
Lâm Dương cảm thấy không biết nên nói gì cho phải trong tình huống này.
Anh đã để lộ thân phận của mình nhưng trước sau Tô Nhan vẫn nhất mực không tin, xem ra nếu không bày ra tất cả trước mắt cô thì cô sẽ nhất định không chịu tin vào thân phận thật sự của anh.
“Tiểu Nhan, thôi được rồi, nếu không thì để bữa khác chúng ta đi ăn với nhau cũng được, đây là bệnh viện, nếu em cứ tiếp tục cãi nhau với thằng kia thì cũng không tốt cho em, mà cũng không tốt cho cả bác trai với bác gái nữa, em đừng chấp nhặt với thằng kia nữa.” Anh Hoa mỉm cười nói.
“Anh Hoa, anh nói đúng, em không nên ầm ï với anh ta. Ăn thì giờ em chưa đi ăn với anh được, sắp tới em muốn dành thời gian chăm sóc bố em trước đã, em muốn ở bên bố mình nhiều hơn.” Tô Nhan nói, vẻ mặt day dút.
“Nên như thế, em cứ làm việc trước đi, anh đi mua ít hoa quả cho hai bác.”
“Anh Hoa, không cần đâu ạ.”
“Phải làm, chuyện cần làm mà. Em mau đi đi.” Anh Hoa mỉm cười nói.
Tô Nhan cảm thấy vô cùng cảm động, cô cảm kϊƈɦ nói với anh ta: “Thế thì, cảm ơn anh nhiều, anh Hoai”
Nói xong thì cô xoay người đi vào phòng bệnh, trước khi đi cô còn hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Dương, vẻ mặt tràn ngập sự chán ghét.
Hình ảnh của Lâm Dương trong cô càng lúc càng trở nên tệ hạn.
Khoảnh khắc Tô Nhan rời đi, nụ cười trêи gương mặt anh Hoa cũng dần biến mắt.
Ánh mắt của anh ta dời dần sang người Lâm Dương.
“Anh là Lâm Dương phải không? Tôi đã từng nghe kể về anh.”
Anh Hoa mỉm cười nói.
“Anh là ai?”
“Hoa Mãn Thần, trước đây tôi là đồng nghiệp của vợ anh.”
“Đồng nghiệp?”
“Trước đây tôi từng thực tập ở nhà họ Tô khoảng hai tháng, cũng làm việc ở phòng tài chính, có lẽ là anh không biết bởi vì khoảng thời gian tôi thực tập ở tập đoàn Thịnh Hoa rất ngắn.”
“Anh nói thật sao? Một người có thể thoải mái bỏ ra hai triệu tệ sao lại đến tập đoàn Thịnh Hoa làm việc chứ?”
“Ha ha ha, còn vì sao chứ, chẳng phải là vì vợ của anh hay sao!” Hoa Mãn Thần híp mắt, ghé mặt lại gần Lâm Dương, mỉm cười nói: “Hai năm trước, tôi tới Giang Thành chơi, vừa khéo gặp mặt vợ của anh, tôi chưa từng gặp một người con gái nào hoạt bát tới vậy, khi đó tôi đã muốn tán vợ của anh rồi, nếu không phải là do nhà tôi gọi về gấp thì cô ấy đã trở thành người phụ nữ của tôi rồi! À, nghe bảo là anh chưa từng chạm vào vợ mình, cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, hahaha, nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta hưng phần rồi!” Hoa Mãn Thần mỉm cười nói, vẻ mặt nhộn nhạo, cháy bỏng.
Lâm Dương siết chặt nắm tay, thật sự rất muốn đấm cho anh ta một cái.
Nhưng đây là bệnh viện, Trương Tình Vũ và Tô Quảng đều đang ở đây.
Hơn nữa anh cũng biết là Hoa Mãn Thần đang cố ý khiêu khích anh bằng từ ngữ, mục đích là để anh ra tay đánh anh ta.
Tên Hoa Mãn Thần này thủ đoạn thật đấy, vừa nãy anh ta đề cập đến chuyện ăn với nhau cũng chỉ là để thăm dò Tô Nhan thôi, nếu cô đồng ý thì đúng là tốt nhất rồi, còn nếu cô miễn cưỡng chấp nhận vậy thì còn cần phải suy tính thêm, nên là lúc Tô Nhan cãi nhau với lại Lâm Dương, anh ta lập tức hủy hẹn ăn chung, bày ra dáng vẻ rộng lượng trước mặt Tô Nhan.
Nếu như bây giờ Lâm Dương đánh Hoa Mãn Thần, thế thì nhất định Tô Nhan sẽ biết chuyện, lúc ấy cô sẽ chỉ càng thêm hận anh mà thôi, đồng thời sinh ra cảm giác áy náy với lại Hoa Mãn Thần, cứ liên tục như vậy thì sớm muộn gì Tô Nhan cũng sẽ rơi vào tay Hoa Mãn Thần thôi.
Lâm Dương hít thật sâu, cố gắng bình ổn lại tâm trạng của bản thân, bình thản nói: “Chỉ cần chúng tôi còn chưa li hôn vậy thì Tô Nhan vẫn là vợ của tôi, tôi khuyên anh là sớm nên thu lại mấy cái suy nghĩ linh tỉnh đấy của mình đi, đừng có mà tìm cách tiếp cận cô ấy nữa, bằng không thì tôi không thể đảm bảo là anh sẽ gặp chuyện gì ở cái Giang Thành này đâu.”
“Ha ha ha, gặp chuyện ấy hả? Dựa vào anh ấy à? Đừng có đùa tôi nữa.” Hoa Mãn Thần cười vang trời, tiện thể híp mắt nói: “Lâm Dương, anh tưởng là tôi không biết gì về anh hay sao? Mấy cái trò đây của anh, tôi biết cả rồi!”
“Anh biết cái gì hả?”
“Anh quen với nhà họ Từ, cũng biết nhà họ Trữ, thậm chí là có mối quan hệ với tầng lớp cấp cao của tập đoàn Dương Hoa là