“Xảy ra chuyện gì vậy? “
Hoa Mãn Thần mở to đôi mắt, không thể tin được nhìn đám người đang sôi sùng sục xung quanh.
Anh ta vội vàng chen ra ngoài, lại nhìn thấy Lâm Dương người đang đội chiếc mũ bước ra.
Nhìn thấy dáng vẻ này, hiện trường đã nỗ tung lên rồi.
Vô số người đã kinh ngạc vô cùng, còn cho rằng bản thân đã nhìn nhằm.
“Lâm … Lâm Đồng?”
“Thì ra Lâm thần y thật sự chính là Lâm Đồng sao?”
“Trời ạ, bọn họ lại là cùng một người!”
“Lẽ ra tôi nên nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, thử nghĩ đi ngoài Lâm thần y ra, còn có ai có thể có khả năng nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh viêm mũi và nhồi máu não?”
“Tin tức chấn động! Tin tức chấn động!”
“Ngày mai Internet nhất định sẽ bùng nổ, các tiêu đề trong nước đã được định rồi!”
Âm thanh kinh ngạc không ngừng vang lên bên tai.
Các phóng viên kia đều điên cuồng, ai nấy đều chụp ảnh không ngừng.
Tin tức này thực sự quá chấn động rồi!
Quản lý cấp cao của bệnh viện cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà bọn họ đối với Lâm Đồng cũng không quan tâm lắm, chỉ cần Lâm thần y đến là được rồi!
Lại nhìn thấy một người đàn ông đầu bạc trắng, đeo cặp kính dày cộp đi tới, nhiệt tình đưa tay về phía Lâm Dương.
“Tôi là Tưởng Manh, viện trưởng của bệnh viện thành phó, hoan nghênh Lâm thần y đến khảo sát bệnh viện của chúng tôi, hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Xin chào viện trưởng Tưởng!” Lâm Dương nói.
“Lại đây, Lâm thần y, mời vào trong.” Tưởng Manh mỉm cười.
Lâm Dương gật đầu, từ đám người vây quanh bước vào trong.
Phòng lấy máu.
Tô Nhan vừa mới lấy máu.
Nhóm máu của cô trùng với mẹ nhưng cho dù đã được truyền máu vẫn không thể thoát được tình trạng nguy kịch, hiện các bác sĩ trong bệnh viện đang nỗ lực hết sức để cấp cứu.
Tô Nhan ngồi trêи ghế ôm cánh tay, sắc mặt tái nhợt, người cũng vô cùng hoảng sợ.
Cô thực sự không biết mình có thể dựa vào ai lúc này.
“Tiểu Nhan, đừng buồn, cho dù kết cục có thế nào thì cũng đều là số mệnh đã định.” Tô Quảng an ủi nói, nhưng trêи thật tế ông còn thấp thỏm hơn so với Tô Nhan.
“Bây giò tôi chỉ có thể gặp Lâm Thần Y.” Tô Nhan khàn giọng nói.
Tô Quảng thở dài, tâm trạng cũng đặc biệt âm trầm.
Lúc này, chủ nhiệm vội vàng đi tới.
“Cô Tô!”
“Chủ nhiệm, có chuyện gì vậy?” Tô Nhan vội vàng đứng dậy.
“Đến rồi! Đến rồi! Lâm thần y đến rồi!”, chủ nhiệm vô cùng hào hứng nói.
“Có thật không?”
Tô Nhan vui mừng khôn xiết.
“Đương nhiên là thật rồi. Tôi có thể nói dối cô sao? Lâm thần y hiện tại đang ở trong phòng họp. Cô mau tới canh ở cửa phòng họp. Khi Lâm thần y đi ra, cô hãy giải thích rõ tình hình cho anh ấy, Lâm thần y chắc chắn sẽ đồng ý! ” Chủ nhiệm nói.
“Được, tôi bây giờ sẽ qua đó ngay!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan tràn đầy vẻ kiên định, một mình đi về phía phòng họp.
Lúc này, có rất nhiều người đang tụ tập ở cửa phòng hội nghị, tất cả đều muốn phỏng vấn và nhờ Lâm thần y chữa bệnh.
Xét cho cùng, đây là đại diện của giới Trung y, là nhân vật đỉnh cao của giới Trung Y.
Ngay cả y vương của Hàn quốc cũng không phải là đối thủ của anh!
Nhìn thấy ở đây đông đúc bệnh nhân như vậy, Tô Nhan có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ cô cho rằng chỉ có một mình cô.
Như vậy, liệu Lâm thần y có đồng ý không?
Tô Nhan trong lòng lại thấp thỏm bắt an.
Khoảng 20 phút sau, cửa phòng họp mở ra.
Một nhóm người bước ra ngoài.
Những bệnh nhân canh gác bên ngoài cửa ngay lập tức vây quanh anh.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
“Anh Lâm, tôi bị bệnh dạ dày, anh có thể khám giúp tôi không!”
“Anh Lâm, anh có cách nào chữa khỏi bệnh tiểu đường không?”
“Anh Lâm, tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Làm ơn cho tôi một đơn thuốc đi, cầu xin anhI”
“Anh Lâm, tôi bị AIDS, anh có thể chữa khỏi AIDS không?”
Lời nói của người sau cùng này khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc, mọi người dần dần lùi lại, sắc mặt biến đổi.
Nhưng Lâm Dương lại không quan tâm.
AIDS là loại bệnh, chạm vào cũng không đến mức bị lây nhiễm.
Nhưng mà Tô Nhan lại kinh ngạc vô cùng.
Khi nhìn thấy chiếc mũ chóp quen thuộc và khuôn mặt điền trai đó, cả người cô đã vô cùng bối rồi.
“Lâm… chủ tịch Lâm?” Tô Nhan không thể tin được hét lên một tiếng.
Lâm Dương nghe thấy, mới chú ý tới Tô Nhan đang đứng ở bên cạnh.
“Sao có thể là anh? Anh … anh chính là Lâm thần y sao?” Đôi mắt cô mở to, run rẩy nói.
“Không sai.”
Lâm Dương điềm tĩnh nói.
Những lời này rơi xuống đất, Tô Nhan yếu ớt ngồi ở trêи ghế bên cạnh, cả người như kéo tơ lột kén, mật đi một nửa sức lực, trong mắt toàn là vẻ tuyệt vọng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Đồng thực sự chính là Lâm thần yI Nghĩ đến những gì đã xảy ra ở công ty của nhà họ Tô trước đây, Lâm Đồng này thực sự sẽ ra tay cứu mẹ mình sao?
Chắc chắn là không rồi, đúng không?
Chắc chắn là không thế!
Tia hy vọng cuối cùng này cũng đã vụt tắt rồi…
Tô Nhan lập tức cảm thấy bản thân rơi xuống vực sâu, không còn nhìn thấy ánh sáng.
Đúng lúc này, một người chen vào.
Đó chính là Hoa Mãn Thần.
“Lâm thần y, chào anh!” Hoa Mãn Thần đưa tay ra mang theo một nụ cười nói.
Nhưng Lâm Dương không bắt tay, thờ ơ nhìn anh ta hỏi: “Anh là ai2”
“Tên tôi là Hoa Mãn Thần, là người của nhà họ Hoa ở Thượng Hải.” Hoa Mãn Thần tự hào nói.
Nhưng phàm là những người thuộc tầng lớp thượng lưu chắc đều nghe nói đến nhà họ Hoa của anh ta, vì vậy anh ta đặc biệt kiêu ngạo khi nói ra điều này.
Tuy nhiên, Lâm Dương lại lắc đầu: “Tôi không biết nhà họ Hoa nào cả, tôi cũng không biết anh. Có chuyện gì sao?”
Hoa Mãn Thần cười cứng ngắc.
Nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
Chỉ nhìn thấy anh ta đến gần Lâm Dương, nhỏ giọng hỏi: “Lâm thần y, xin hỏi anh biết Lâm Dương sao?”
“Sao