Nghe thấy câu chất vấn của Tô Nhan, Hoa Mãn Thần đã hoang mang lo sợ rồi, mồ hôi trêи trán không ngừng tuôn ra.
“Tôi… tôi…” Hoa Mãn Thần không tìm ra được bát kỳ lý do ngụy biện nào, anh ta đứng tại chỗ, lắp ba lắp bắp không nói ra được nguyên do.
“Không ngờ anh lại là người như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đỏ bừng lên, mới nhận ra bản thân vẫn luôn trách nhằm Lâm Dương.
Bất luận là chí phí phẫu thuật cũng vậy, hay là vị Lâm Đỗng này cũng thế, đều là kết quả của do Lâm Dương ở phía sau thao túng, nhưng Hoa Mãn Thần lại mặt dày không biết xấu hỗ đem những công lao này đều tính vào người anh ta.
Thật không biết xấu hồ!
Lâm Dương lúc này chắc hẳn rất đau lòng đúng không?
Tô Nhan với vẻ mặt tràn đầy áy náy, thân thể thanh tú khẽ run lên.
Cô không có tâm trí mắng Hoa Mãn Thần nữa, theo như cô thấy, người chơi xỏ cô như Hoa Mãn Thần không còn đáng để cô tin tưởng.
Loại người này, thậm chí cũng không đáng làm bạn bè.
Tô Nhan hung hãn liếc nhìn Hoa Mãn Thần, sau đó lấy điện thoại di động ra bám số của Lâm Dương.
Không hay!
Lâm Đồng ở bên cạnh cũng chính là Lâm Dương sắc mặt thay đổi, vội vàng giơ tay đút vào túi.
Nhưng vào lúc này …
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!
Một giai điệu đối với Tô Nhan mà nói cực kỳ quen thuộc.
Tô Nhan hơi sững sờ, nhìn chằm chằm vào Lâm Đồng một hồi nói: “Lâm Đồng, nhạc chuông điện thoại của anh giống với Lâm Dương.”
“Đúng …đúng vậy … tôi đi nghe điện thoại.”
Lâm Dương cười cười, xoay người đi tới đầu cầu thang.
Tô Nhan không quan tâm.
Và khi Lâm Đồng biến mắt ở lối vào của hành lang, điện thoại cuối cùng cũng được kết nói.
“Sao vậy?” Giọng nói quen thuộc của Lâm Dương ở bên kia điện thoại.
“Cái đó…xin lỗi…” Tô Nhan ngập ngừng môi dưới, vẫn đem câu đó nói ra.
“Ừ …” Lâm Dương trong lòng đã biết rõ, đương nhiên cũng biết Tô Nhan đang nói cái gì.
“Em đã biết sự thật rồi. Em xin lỗi vì trước đây đã nói chuyện với anh như vậy…” Tô Nhan cảm thấy cỗ họng của mình vô cùng khô khan, rõ ràng có rất nhiều lời, nhưng lại không nói ra được.
“Em sẽ bù đắp thật tốt cho anh.” Tô Nhan do dự một chút sau đó nói.
“Không cần đâu, anh chỉ hy vọng em có thể hứa với anh một điều.”
“Điều gì? Anh nói đi, em nhất định sẽ hứa với anh!” Tô Nhan vội vàng nói.
“Sau này phải tin tưởng anh nhiều hơn.” Lâm Dương nói xong liền cúp điện thoại.
Khi câu nói này rơi xuống, sắc mặt Tô Nhan tái nhọt và trái tim cô run lên bần bật.
Một lúc sau, cô yếu ớt đặt điện thoại xuống, tinh thần có chút thất lạc.
Đúng vậy… từ đầu đến cuối cô đều không lựa chọn tin tưởng vào Lâm Dương.
Nếu như cô tin tưởng Lâm Dương, làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Rõ ràng anh ấy là chồng mình, nhưng mình lại đối xử với anh ấy giống như người ngoài …
Tô Nhan không nói chuyện mà chỉ dựa vào tường, che mặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tiểu Nhan, cô không sao chứ?” Hoa Mãn Thần vội vàng hỏi.
“Hoa Mãn Thần, xin anh hãy rời đi! Từ nay về sau, tôi sẽ không liên quan gì đến anh nữa!” Tô Nhan đột nhiên ngẫng đầu lên, lạnh lùng nói.
“Tô Nhan, ý của cô là gì?” Hoa Mãn Thần nhíu mày.
“Anh cho người ngăn cản Lâm thần y là có ý gì? Anh chỉ ước cho mẹ tôi chết đi sao?” Tô Nhan trừng mắt tức giận.
Đây là điều mà cô tức giận nhát.
Nếu như Lâm thần y không thể đến được, vậy thì mẹ cô có thể đã xong rồi!
Người này vì muốn giành được cảm tình của mình, vì thắng được vụ cá cược với Lâm Dương, lại dùng thủ đoạn như vậy!
Thật là ác độc làm sao! Vừa nghĩ đến điều này, Tô Nhan cảm thấy có chút buồn nôn.
“Cô…
Hoa Mãn Thần thở dốc, sắc mặt cũng vô cùng u ám.
Cuối cùng anh ta khit mũi một tiếng, khó chịu nói: “Tô Nhan, ông đây vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cô có tư cách gì nói ông đây? Nếu như cô ngoan ngoãn làm bạn gái của ông Ạ “Em đã biết sự thật rồi. Em xin lỗi vì trước đây đã nói chuyện với anh như vậy…” Tô Nhan cảm thấy cỗ họng của mình vô cùng khô khan, rõ ràng có rất nhiều lời, nhưng lại không nói ra được.
“Em sẽ bù đắp thật tốt cho anh.” Tô Nhan do dự một chút sau đó nói.
“Không cần đâu, anh chỉ hy vọng em có thể hứa với anh một điều.”
“Điều gì? Anh nói đi, em nhất định sẽ hứa với anh!” Tô Nhan vội vàng nói.
“Sau này phải tin tưởng anh nhiều hơn.” Lâm Dương nói xong liền cúp điện thoại.
Khi câu nói này rơi xuống, sắc mặt Tô Nhan tái nhọt và trái tim cô run lên bần bật.
Một lúc sau, cô yếu ớt đặt điện thoại xuống, tinh thần có chút thất lạc.
Đúng vậy… từ đầu đến cuối cô đều không lựa chọn tin tưởng vào Lâm Dương.
Nếu như cô tin tưởng Lâm Dương, làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Rõ ràng anh áy là chồng mình, nhưng mình lại đối xử với anh ấy giống như người ngoài …
đây, ông đây đâu có đến mức làm nhiều chuyện như vậy sao?”
“Anh … không biết xấu hổ!”
“Tôi nói cho cô biết Tô Nhan, nếu ông đây xử lý gia đình cô thật sự quá đơn giản. Ông đây nhìn trúng cô là phúc của cô. Cô đừng cho mặt mũi mà không cần! Nghe này, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng. Lúc 7 giờ tối, tôi sẽ ở ghế lô số 2 khách sạn Đông Châu đợi cô, nếu như cô không đến thì đừng trách ông đây không khách sáo! Đến lúc đó tôi đảm bảo đến mẹ cô cũng không thể ở lại bệnh viện này! “
Hoa Mãn Thần tức giận khịt mũi nói, sau đó xua tay trực tiếp quay người rời đi.
Tô Nhan nghe thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Bây giờ Hoa Mãn Thần đã trực tiếp lộ nguyên hình rồi!
Tuy nhiên, Tô Nhan lại không thể làm gì được anh ta.
Tô Quảng sững sờ.
“Cái này, cái này… cái này phải làm sao bây giờ? Tiểu Nhan, Hoa Mãn Thần này chắc chắn là rất khác thường đúng không?”
Tô Quảng run rầy nói.
“Bó, đừng lo lắng, oang oang trời đất, không lẽ anh ta còn dám làm mưa làm gió sao?” Tô Nhan nghiền răng nghiền lợi nói.
“Tiểu Nhan, con quá ngây thơ rồi.