Chương 1623:
Trên mặt cánh tay đều nồi lên gân xanh, một tay trở nên kinh khủng như cánh tay quỷ.
Lách cách Nắm đấm bị Lâm Dương nắm chắc trong tay.
Sau đó Lâm Dương đột ngột dùng lực.
Rắc!
Dương Tuấn ‘Khải cất tiếng hét thảm thiết!
Nắm đấm của ông ta đã bị năm ngón tay của Lâm Dương bóp nát.
Trong giây tiếp theo, Lâm Dương lại di chuyền cánh tay của mình, chuẩn xác bóp cổ Dương Tuấn Khải.
Trong phút chốc, Dương Tuấn Khải không có cách nào đề hít thở.
Cổ của ông ta gần như bị bóp đến biến dạng, cả người cũng bị một tay của Lâm Dương nắm lên.
“Đại ca” Dương Phi Dương lo lắng đứng lên.
Nhưng Dương Tuấn Khải đã không cách nào trả lời ông ta nữa.
Dương Phi Dương muốn ra tay để giải vây cho Dương Tuấn Khải, nhưng nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Lâm Dương, ông ta đột nhiên dừng lại “\ÒT Ông ta biết, đã không kịp tồi…
Lâm Dương đã động sát tâm “Dừng tay, bác sĩ thiên tài Lâm nhanh dừng tay” Dương Phi Dương hét lên một cách cuồng loạn.
Lâm Dương khẽ đảo mắt, một đôi mắt đỏ như máu bình tĩnh nhìn ông ta, “Tại sao.
phải dừng tay?”
“Tôi chỉ là làm mù đôi mắt của Tô Nhan, nhưng anh lại muốn giết tất cả mọi người trong nhà họ Dương của tôi, tại sao anh lại độc ác như vậy?” Dương Phi Dương hét lên.
Tuy nhiên ngay khi những lời này được thốt ra, vẻ hung ác trên mặt Lâm Dương càng ngày càng đậm.
Thật sự chỉ là vì Tô Nhan sao?
tài Tuyệt đối không chỉ nhÙ Ú vậy Lâm lại lần nữa được khơi gợi Chính là nỗi đau về cái chết bi thảm của mẹ anh và sự bất lực của anh, một lần nữa bị Dương Phi Dương khơi dậy Nếu như anh có đủ năng lực, tại sao anh lại không thề bảo vệ được mẹ.
Nếu như anh có
Nhưng bây giờ vẫn có người làm ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dương lại tràn ngập hận thù.
Anh không of ¡thù hận nhà họ Dương, mà cöP hận! fit†®\ n9 Q3T fƒ “Ông không nên động vào những người bên cạnh tôi.”
Lâm Dương khàn khàn hét lên, sau đó đột nhiên xuất lực.
Rắc Có một âm thanh rõ ràng truyền ra.
Dương Tuấn Khải vốn còn đang điên cuồng giãy dụa lập tức không có động tính, tứ chỉ rũ xuống, hơi thở cũng không có.
Dương Phi Dương chết lặng người nhìn cảnh tượng này, trên mặt không còn chút máu
“Gia chủ!”
Vô số người của nhà họ Dương hét lên một tiếng thảm thiết.
Bọn họ mở to mắt, run rầy khóc.
Nhưng Dương Tuấn Khải không còn nghe thấy âm thanh của bọn họ nữa rồi.
Lâm Dương buông lỏng tay.
Dương Tuấn Khải mềm nhũn như bị rút mất xương cốt, thân thể nhẹ nhành ngã xuống trêи mặt đất, lại lần nữa không có chút động tĩnh.
Thế nhân thẫn thờ mà nhìn.
Thời gian vào lúc này như bị đóng băng.
Trong một thời gian ngắn, Lâm Dương đã giết chết cả hai ba con Dương Tuấn Khải.
Thật đáng sợ.