Chương 1627:
Bàn phím của điện thoại hình như bị thứ gì đụng phải, màn hình sáng lên.
Mà trên màn hình có tín hiệu!
Có tín hiệu?
Chỗ này… chưa bị bác sĩ Lâm cắt đứt tín hiệu? Ỷ Dương Phi Dương mừng như điên, cơ thề khẽ động, tay kia nhanh như chớp chộp lấy điện thoại giấy ra sau lưng.
Nhưng chỉ bằng một động tác đơn giản như vậy thôi, đã tác động lên vết thương, cũng đã khiến cho gã đau đến chết đi sống lại.
Bác sĩ Lâm quả nhiên rất mạnh!
Chỉ cần một kích, đã phá hủy triệt đề toàn bộ chiến lực của Dương Phi Dương.
Bác sĩ Lâm như vậy, không phải kẻ như gã đối phó được, chỉ có thề gấp rút tìm gia chủ xin giúp đỡ, cầu xin gia chủ phái người đến cứu viện.
Dương Phi Dương lặng lẽ ấn số điện thoại của gia chủ, đồng thời miệng cũng không ngừng lải nhải.
“Bác sĩ Lâm, anh cần cái gì tôi đều có thể đáp ứng được, anh muốn làm chuyện gì tôi cũng dùng toàn lực đi giúp anh, chỉ cần anh không giết tôi, anh muốn tôi làm trâu làm ngựa đều được! Van cầu anh, tha cho.
tôi một mạng! Tha tôi một mạng đi!”
Gã to mồm van xin, trong miệng không ngừng vang lên những lời cầu khần.
Mà đúng lúc điện thoại bắt máy được, 1150 + người làm việc cho dòng tộc Dương đang sắp lên tiếng, nghe thấy giọng nói của Dương Phi Dương, lập tức ngậm miệng lại.
“Tôi vừa nói xong, tôi chỉ muốn mạng chó của anh!”
Lâm Dương thấp giọng nói.
“Lẽ nào không có đường thương lượng sao?”
“Từ một giây bọn mi quyết định dồn ta vào chỗ chết đấy trở đi, chúng ta đã mất di chỗ thương lượng vĩnh viễn.”
Lâm
“AI”
Dương Phi Dương rít lên một tiếng, đột nhiên từ trong ống tay móc ra một con dao găm sáng rợn người, dốc hết sức đâm về phía ngực của Lâm Dương.
zng 967: K…g thươfN Thanh dao găm này giống như rắn độc, nhanh đến khủng bố, người bình thường không thể tránh kịp.
Lâm Dương cũng vậy.
Phập!
Dao găm sau khi Dương Phi Dương dùng hết toàn lực, thẳng tấp cắm vào ngược Lâm Dương.
Máu tươi ùa ra chảy xuống.
“Thành công rồi!”
Dương Phí Dương sướng đến rùng mình, cả cơ thể kích động đến mức không giữ vững được: Nhưng một giây kế tiếp, Lâm Dương động.
Anh tóm chặt cổ tay của Dương Phi Dương, rút con dao găm từ ngực anh ra, sau đó, lại tàn nhẫn đâm mạnh một phát vào lồng ngực của chính mình…
Phập!
Một lỗ máu thứ hai xuất hiện.
Dương Phi Dương bị dọa cho ngu cả người.
“Còn muốn đâm nữa không?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
Khuôn mặt của Dương Phi Dương lúc này đã cứng đơ lại hết rồi.
Hai mắt của gã dại ra, con ngươi điên cuồng run rầy, đầu óc trống rỗng!
Ma quỷ?
Đúng!
Kẻ này là ma quỷ!