Thành phố Hoàng Đào, một thành phố nỏi tiếng ở Quảng Liễu, mặc dù không phải là tỉnh ly nhưng kinh tế của Thành phố Hoàng Đào không kém bao nhiêu so với tỉnh ly.
Càng huống hồ, phong cảnh ở đây dễ chịu, môi trường trong lành, khí hậu thoải mái, thích hợp sinh sống, dân số thường trú đã vượt quá tỉnh ly.
Chiếc xe 918 của Lâm Dương đã lao nhanh vào thành phố Hoàng Đào và dừng lại ở một ngôi nhà ở ngoại ô.
Ngôi nhà này mới được xây dựng, chính là đại viện của nhà họ Khai.
Người ta nói rằng nhà họ Khai đã bỏ ra 5 trăm triệu để xây dựng nó, nó có diện tích rất lớn và có đầy đủ tiện nghi bên trong, nhưng tất cả các tòa nhà đều được xây dựng theo phong cách của thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, rất là khí thế.
Hôm nay nhà họ Khai có vẻ như là có khách, có máy chiếc ô tô sang trọng đậu ở cổng, ở cổng cũng có người hầu đang đón khách.
Lâm Dương đậu xe ở cổng, trực tiếp sải bước tiến vào.
Người hầu ở cửa sửng sốt một chút, có lẽ là cảm thấy Lâm Dương lạ mặt vốn dĩ muốn ngăn lại, nhưng lại liếc nhìn chiếc xe 918 ở phía sau Lâm Dương, đột nhiên nở nụ cười, vội vàng nói: “Tiên sinh, mời ngài vào trong.”
Lâm Dương có chút hiếu kỳ liếc nhìn anh ta một cái, nhưng cũng không nói gì, liền đi theo những người này vào trong.
Đúng lúc này, vài người đàn ông trung niên từ căn phòng bên trong bước ra, họ đều mặc lễ phục, trông rất nhã nhặn, khí chất cao quý, mỗi người đều đưa tay ra với nụ cười chào đón.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh các vị bằng hữu từ xa đến, hoan nghênh!”
Gia chủ của nhà họ Khai, Khai Kỳ cười haha bước tới trước, bắt tay người trước mặt Khai Giang và Khai Hoành cũng ở đó, nhưng lại đang đứng sau lưng người này.
“Ông Khai Kỳ, xin chào, sớm đã nghe nói rằng ông Khai Kỳ là nhà thông thái số một ở thành phố Hoàng Đào. Hôm nay, e rằng điều đó không phải là giả. Khí chất nhìn xa trông rộng này của ông thật khiến người ta kinh ngạc!” Một người đàn ông chải chuốt khuôn mặt mang theo nụ cười nói.
“Hahaha, cháu Đỗ nói đùa rồi, lại đây, chú Khai của cháu đã chuẩn bị rượu và thức ăn xong rồi, chúng ta ngồi xuống vừa uống rượu vừa nói chuyện đi.” Khai Kỳ cười nói.
“Chú Khai, cháu không biết uống rượu lắm.”
“Ò, vậy thì uống một chút thôi.” Khai Kỳ cười nói.
Người đàn ông đó vẻ mặt bắt lực, vẫn theo người nhà họ Khai bước vào sảnh trong.
Tuy nhiên, khi mọi người chuẩn bị đi vào sảnh trong, Lâm Dương đã hét lên một tiếng.
“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”
Vừa dút lời, mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về nguồn phát ra âm thanh.
Không ít người của nhà họ Khai âm thầm cau mày, còn cho rằng người nói ra lời này là người của đám khách nên cũng không nói gì.
Nhưng Khai Giang thì không như vậy.
Ông ta đã từng gặp Lâm Dương, cũng nhận ra Lâm Dương đầu tiên!
“Là cậu sao?”
Khai Giang hét lên thất thanh.
“Lão Nhị, đây là ai?” Khai Kỳ cau mày hỏi.
“Lâm Dương! Cháu rễ của Trương Trung Hoa.” Khai Giang nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung ác: “Chính là người này đã đánh Khai Mạc trọng thương.”
Khi mọi người xung quanh vừa nghe thấy, tất cả đều kinh ngạc vô cùng.
Khai Kỳ cũng đột nhiên nhận ra.
“Thì ra là cậu ta? Tôi đã nghe Lão tam nói, cậu ta hình như là hội trưởng của hiệp hội y khoa Giang Thành đúng không?”
“Không sai.” Khai Hoành lạnh lùng nói.
Ông ta cũng đem những gì đã xảy ra trước đó nói cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ cũng có thẻ lý giải được.
Nhưng lần này thì khác.
Đây là ở nhà họ Khai! Không phải là nhà họ Trương!
Tại sao anh chàng này lại chạy đến đây?
Không lẽ cậu ta đến tìm cái chết sao? Hay là nói cậu ta thay mặt ai đó đến chuyển lời sao?
Nhưng dường như không có thế lực nào đứng sau Lâm Dương cả đúng không? Chỉ dựa vào chủ tịch hiệp hội y khoa của cậu ta sao? Chủ tịch hiệp hội y khoa rốt cuộc cũng không là gì đối với nhà họ Khai…
“Lâm Dương, sao cậu lại đến đây?” Khai Kỳ thờ ơ hỏi.
Mặc dù rất nhiều người nhà họ Khai muốn đánh người này thành trăm mảnh nhưng có khách khứa ở đây, bọn họ cũng không thể thô lỗ như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Dương cũng không quan tâm.
Anh bước thẳng và đi về phía trước.
Các vị khách lần lượt tránh ra, nhưng sắc mặt của người nhà họ Khai lại trầm xuống, muốn ngăn cản Lâm Dương.
Nhưng Khai Kỳ lại vây tay, ra hiệu cho họ đừng làm loạn.
Người nhà họ Khai thấy vậy, lúc này mới tản ra.
Tuy nhiên, Lâm Dương lại không có đi về phía đám người Khai Kỳ, mà đi vào sảnh trong, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa lên gắp thức ăn trêи bàn, ăn uống không chút khách sáo.
“Tên khốn!”
Người nhà họ Khai vô cùng tức giận, muốn xông tới đánh người.
“A Minh, để cậu ta ăn.”
Khai Kỳ hét lên ngăn người nhà họ Khai lại.
“Gia chủ!” Người được gọi là A Minh lo lắng.
“Người đến là khách, không lẽ người nhà họ Khai của tôi đến bữa cơm cũng không thể cho khách thưởng thức sao?” Khai Kỳ mỉm cười nói.
“Đúng vậy, ăn nhiều một chút. Rốt cuộc ăn xong bữa này, ai biết được còn có bữa khác không.” Khai Giang ở đằng kia cũng lên tiếng, giọng nói âm dương kỳ quái, cũng dường như đang ám chỉ điều gì đó.
“Bảo nhà bếp ngay lập tức dùng những nguyên liệu tươi ngon nhất để làm một bàn ăn khác cho người nhà họ Đỗ cùng thưởng thức. Mấy món này đều đã bị tên nhóc đó động vào rồi không cần nữa”, Khai Hoành nói.
“Hoành gia, còn những món ăn trêи bàn khác thì sao?” Người bên cạnh hỏi.
“Toàn bộ đều không cần nữa.” Khai Hoành thờ ơ nói.
“Vâng.”
Người đó chạy đi.
“Thực xin lỗi, cậu Đỗ, chúng tôi cũng không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, anh trước tiên nên đến sảnh phụ ngồi đi, đợi đến khi