Chương 1647:
Nếu vừa nhìn, hoàn toàn không cảm thấy đây đều là người của đh giáo, ngược lại giống với……..đệ tử cái bang hơn!
“Sư muội, muội đưa Lâm đại ca vào bên trọng ngồi chút đi, ta đi gặp sư phụ.”
Trường Anh nói, liền dẫn đầu mọi người đi vào trong nội đường.
“Lâm đại ca, mời ngồi ở đây.”
Tưởng Xà nặn ra một nụ cười đón tiếp Lâm Dương, nói với thiếu nữ tên Thái Hồng: “Tiểu tiện nhân, còn ngần ra đấy làm gì?
Còn không mau đi rót trà cho Lâm đại ca?”
“Ồ, vâng, sư tỷ, ..“ Thiếu nữ nọ lắp bắp, chạy đi rót trà.
Lâm Dương hơi nghỉ hoặc.
“Tưởng Xà, tôi thấy cô có thái độ lộc với các sư đệ sư muội khác, đối với vị Trường Anh sư huynh này càng không tiếc tính mạng, nhưng tại sao đối với tiểu nha đầu tên Thái Hồng này lại ác liệt như thế?
Cô ta đắc tội với cô sao?”
“Hả? Chuyện này…” Tưởng Xà hơi hoảng loạn, đại khái là không thề ngờ được Lâm Dương lại hỏi đến vấn đề này, ngắc ngứ một chút, vội cười ha ha nói: “Không phải….chỉ là tiểu nha đầu này bình thường bướng bình lắm, cho nên tôi mới nghiêm khắc với nó chút thôi.”
“Thì ra là thế.”
Lâm Dương gật đầu.
Nhưng hiển nhiên là anh không tin lời Tưởng Xà nói.
Thái Hồng này, chắc là có chuyện gì.
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều rất ngạc nhiên, rồi thấy người vừa nói ban nãy thế mà lại là Lâm Dương!
“Ê! Cậu là ai đó? Nói lung tung gì thế?”
“Phải đó, là bác sĩ chắc? Ờ đây mà loè nhau?”
“Tin ông đây đấm cậu không?”
Mọi người ồn ào, đồng loạt hét lên với Lâm Dương.
Sài Hoa Đà cũng dừng động tác lại, ngước mắt lạnh lùng nhìn Lâm Dương, quát: “Tiểu tử, tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu
Nói xong, Sài Hoa Đà trực tiếp vứ thuốc, ngồi ở một bên, trông rất tức gi: Mọi người xung quanh thấy thế thì sốt ruột.
“Sư thúc, người đừng tức giận, cứu người quan trọng hơn.”
“Phải đó, Lý sư đệ sắp đau chết rồi, người đừng để bụng làm gì.”
Mọi người vội vàng khuyên nhủ.
“không phải còn có một thần y ở đó sao? Các người bảo hắn ta trị đi!” Sài Hoa Đà không biểu cảm gì, nói.
Mọi người liền nhìn Lâm Dương, sắc mặt rất tức giận.
“Tính tình Sài sư thúc rất kì quặc, không chịu được cảnh người khác nghi ngờ y thuật của mình, Thanh Hà đường chúng tôi, người hiểu y thuật chỉ có một mình Sài sư thúc thôi, nếu như ông ấy không chịu chữa trị, thì chúng tôi xong đời rồi!”
“Tên này đáng ghét quá đi! Rốt cậu ta là ai mà ngông cuồng như thế?”
“Dù có là ai thì cũng phải xin lỗi Sài sư thúc!”
“Nói đúng lắm, nhất định phải để cậu ta xin lỗi Sài sư thúc, chúng ta còn mong chờ Sài sư thúc sẽ chữa bệnh cho chúng ta mài!”
“Mọi người ồ ạt hét lên.”
Tưởng Xà cũng sốt ruột.
“Lâm đại ca, anh đừng tham dự vào chuyện này nữa! Anh hãy giúp đỡ chúng tôi mà xin lỗi với Sài sư thúc đi! Nếu không chúng tôi sẽ khó xử lắm.”