Khai Hoành Khai Kỳ liên tục lùi lại phía sau, khuôn mặt đầy hoảng sợ và kinh hoàng.
Ngay cả một cao thủ võ thuật như Lão Nhϊế͙p͙ cũng không thể khống chế được Lâm Dương, đến súng cũng không thể đối phó với anh ta, người này là quái vật sao?
Đúng vậy, anh ta chắc chắn là một con quái vật!
Khai Hoành run rẫy, vẻ mặt bình tĩnh Khai Kỳ cũng không tự chủ được mà lộ ra vẻ sợ hãi.
“Ông nói xem tôi muốn làm gì?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
“Tôi không tin cậu dám huỷ diệt toàn bộ nhà họ Khai của _. § chúng tôi, như vậy, cho dù cậu là ai, cậu cũng sẽ bị kết lang cao liễu!” Khai Kỳ với vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Nếu như Lâm Dương làm như vậy, vậy thì hậu quả sẽ quá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Lâm Dương lại lắc đầu: “Nếu như tôi âm thầm giết ông, vậy thì thực sự quá dễ dàng rồi, nhưng mà tôi cũng biết một khi làm như vậy hậu quả sẽ như thế nào, tôi bây giờ cũng không cần phải để bản thân gặp phải rắc rồi như vậy, nhưng tôi còn có thủ đoạn khác để đảm bảo có thể khiến cho các ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
“Cái… thủ đoạn gì?” Khai Hoành run rầy nói.
“Giống như ông ta, bại liệt.”
Lâm Dương thờ ơ nói, sau đó cầm kim đi qua.
“Hả?”
Sắc mặt của hai người người đều tái nhợt vô cùng, tim đập loạn xạ.
Dựa vào biểu hiện trước đó của Lâm Dương, anh hoàn toàn có thể làm được điều này.
“Lâm Dương, cậu đừng làm bậy, tôi … tôi bây giờ sẽ gọi điện thoại và yêu cầu tất cả những người ở Giang Thành quay về, thế nào? Tôi sẽ gọi điện thoại ngay!” Khai Kỳ lo lắng nói.
“Đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Lâm Dương đi tới trước mặt Khai Kỳ, cây kim bạc trong tay khẽ rơi trêи vai Khai Kỳ, cây kim bạc kia xuyên qua quần áo, nhẹ nhàng châm vào người của ông ta.
Giống như bị muỗi đốt.
Khai Kỳ toàn thân đột nhiên run lên, giống như bị điện giật, người vốn dĩ vẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng đôi chân đã mềm nhữn ra, sau đó yếu ớt ngã xuống đất, giống như Lão Nhϊế͙p͙ kia, không thể cử động được.
“Anh cải”
Khai Hoành đôi mắt run rẫy, sau đó gào thét một tiếng lao về phía Lâm Dương, muốn liều mạng với anh một trận.
Nhưng mà cũng vô dụng.
Ngón tay của Lâm Dương vừa hát, kim bạc lại bay ra xuyên qua ngực của Khai Hoành, người đàn ông to lớn chừng một mét tám kia cũng ngã xuống đất như một kẻ không xương.
“Tuy rằng tôi không thể giết hết toàn bộ nhà họ Khai của các ông, nhưng tôi có thể để cho Quảng Liễu từ nay về sau không còn nhà họ Khai, nửa đời còn lại của các ông phải nằm trêи giường. Đây coi như là món quà đáp lễ mà Lâm Dương tôi dành cho nhà họ Khai các ông.”
Lâm Dương nói xong, xoay người đi về phía những người khác của nhà họ Khai.
“Dừng tay, nhanh dừng tay!”
Khai Kỳ nằm trêи mặt đất kêu gào thảm thiết.
Nhưng lại không có bắt kỳ tác dụng nào.
Dưới kim bạc của Lâm Dương, hết người này đến người khác của nhà họ Khai ngã xuống.
Bọn họ sẽ không chết, nhưng họ sẽ dành phần đời còn lại để nằm trêи giường.
Sau khi làm xong những việc này, Lâm Dương từ trong túi của Khai Hoành lấy điện thoại di động ra, tìm ra được. số điện thoại của Khai Mạc, liền bám só.
Lúc này Khai Mạc đang uống rượu và nói chuyện phiếm với người đẹp trong một câu lạc bộ nào đó, anh ta rất vui vẻ, nhìn thấy điện thoại đổ chuông, không tự chủ nhíu mày.
sau đó bắt máy.
“Bố, có chuyện gì vậy?” Khai Mạc cười nói.
“Ngay lập tức trở về nhà họ Khai đi.” Lâm Dương thờ ơ nói.
“Giọng nói này quen quá… anh là ai?” Khai Mạc sửng sót, vội vàng truy hỏi.
Lâm Dương cúp điện thoại.
Còn Khai Kỳ thì hét lên tuyệt vọng: “Tiểu Mạc, không được quay lại! Không được quay lại!”
Nhưng Khai Mạc đã không thể nghe được nữa.
“Cầu xin cậu! Cậu xin cậu! Ít nhất xin cậu hãy tha cho Tiểu Mạc đi, cầu xin cậu!” Khai Kỳ hét vào mặt Lâm Dương, khóc lóc thảm thiết.
Lúc này, ông ta thà chết một mình còn hơn.
“Vậy thì nhà họ Khai của các ông sao lại chưa từng nghĩ qua việc tha cho tôi?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.
Khai Kỳ hơi thở run lên, không nói lời nào.
Đúng vậy.
Nếu như Lâm Dương không có những thủ đoạn này, vậy thì gia đình của Tô Quảng sẽ chết chắc rồi.
Giữa hai người hoàn toàn là kẻ thù không đội trời chung.
Đối phó với kẻ thù, Lâm Dương sao có thể mềm lòng?
Khoảng 10 phút sau, tiếng gầm rú của một chiếc xe Lamborghini ngoài cổng của nhà họ Khai vang lên.
Sắc mặt của Khai Kỳ tái mét như tờ giấy, Khai Hoành cũng đã mắt đi giọng nói rồi.
Chỉ nhìn thấy một tràng bước chân vội vã vang lên, kèm theo một tiếng hét lớn trong cổ họng của Khai Mạc.
“Bó, chú hai! Chú ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhưng không ai đáp lại.
Khi Khai Mạc bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng khác thường và bi thảm trong sân, anh ta đã chét lặng rồi.
“Khai Mạc, bây giờ chỉ thiếu nợ của anh là chưa tính thôi.”
Lâm Dương đứng dậy và đi về phía Khai Mạc.
“Đừng…”
Tiếng hét vang vọng cả khoảng sân rộng lớn của nhà họ Khai.
Ở vùng ngoại ô, ở đâu đó bên bờ sông, một người đàn ông trung niên mặc quần áo giản dị và đội mũ luỡi trai đang ngồi câu cá ven hồ.
Bắt chấp cái nắng như thiêu như đốt, người đàn ông trung niên vẫn không chút cử động, toàn thân từ trêи xuống dưới không đổ một giọt mồ hôi, thật là thần kỳ.
“Giai”
Một người đàn ông trẻ tuổi bước tới và cẩn thận nói.
“Lần sau đến, bước chân nhẹ một hút, chậm một chút, không vội, cậu xem, cậu làm cho lũ cá của tôi sợ hãi bỏ chạy hết rồi!” Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào mặt hò, bình tĩnh nói.
*Xin lỗi, gia.” Người đến