Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1708


trước sau

Chương 1708:

Mọi người da đầu tê dại.

Lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ đều mắt to trừng mắt nhỏ, ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.

“Làm sao. . lại như vậy. . – “Bọn họ. ..Cứ như vậy mà chết?”

“Ông già này rốt cuộc là ai?”

“Một chiêu vừa rồi kia. ..Rốt cuộc ì năng lực gì?”

Âm thanh run rầy truyền ra.

Toàn bộ mọi người đều mơ hồ.

Nâng tay giết chết mấy chục 1gười!

Đây là năng lực chỉ có thầnalinh, mới có?

S000, 24) 110.1221122) 182) 21000 đều kinh hãi tái nhợt vô cùng, chưa từng thấy qua thủ đoạn hung hãn như Vậy.

“Ta nói, kêu các người cút! Đừng làm phiền ra thanh tịnh, nếu không cút, đây chính là kết cục!“ Ông già khàn giọng nói, một lần nữa nhắm mắt lại.

Lúc này không ai còn dám hé răng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiếp tục hành đổñ9 thiếu suy nghĩ.

saa„ Ji thể trên mặt đất đã kích thích, thật sâu da dầu mỗi người.

“Sư phụ. . .Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trịnh Đan thật cẩn thận nhìn Thiếu Hải.

Thiếu Hải liên tục cười lạnh: “Xem ra lời đồn là thật! Ha ha, có người này ð đây, những người này không lấy được thần giới!”

“Nghe ý tứ này của ông, ông có biện pháp lấy được thần giới?” Lâm Dương ở phía sau không khỏi mỡ miệng.

Thiếu Hải liếc mắt nhìn anlfffiồf cái, vừa lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là có biện pháp!”

“Biện pháp gì?”

“Khiêu chiến ông ta!”

“Khiêu chiến?”

Trịnh Đan khó hiểu.

Đôi mắt Lương Tuấn Hùng lóe sáng, dường như biết được điều gì.

“Du Linh!”

Lúc này, chỉ nghe thấy phía Quỳ Thủ khẽ quát một tiếng.

“Sư phụ, đồ nhỉ ở đây!”

Du Linh bước lên trước.

“Con đi khiêu chiến người này!”

Quỷ Thủ nói.

Du Linh không hiểu vì sao.

Lại nghe Quỷ Thủ cười nói: “Các vị trưởng lão, về thân phận của người này, tôi nghĩ các vị hẳn đều đã đoán được?”

Đám người Tịch Mộc Lâm, Liễu Thị Phụng, Tửu Nhục hòa thượng đều gật đâu.

“Không thể tưởng tượng ÂÑưữØể giáo chủ phu nhân thật sự có gian tình cũng người khác! Khó trách giáo chủ liền giết chết bà ta!“ Tịch Mộc Lâm khàn giọng nói.

“Người này, hẳn chính là gian phu đúng không?”

Liễu Thị Phụng lạnh nhạt nói.

Một câu đơn giản này của hai người, lập tức làm nồ tung suy nghĩ của các đệ tử tại hiện trường.

Cái tên đầu tóc rối bù, ăn mặc bẩn thỉu này… Vậy mà là gian phụ ngoại tình với giáo chủ phu nhân?

Quả thật nghe rợn cả người.

“A? Đám người các người nhận ra tôi sao?”

Ông già đầu tóc rối bù, ăn mặc bần thìu mở đôi mắt vần đục ra, thản nhiên nhìn những người này.

“Đương nhiên nhận ra, nếu không phải do ông, giáo chủ của chúng ta sao lại giết giáo chủ phu nhân? Ngài ấy tại sao lại tẩầu hỏa nhập ma đột nhiên chết không rõ nguyên do? Đông Hoàng giáo của chúng ta sao có thể rối loạn? Tất cả những điều này đều.là lỗi lâm của ông! Ông chính lễ ðôi nhân!“ Tịch Mộc Lâm quát to.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện