Chương 1740:
“Muốn tiêu diệt kẻ này trước cũng được thôi, đại trưởng lão, có phải ông nên lấy nhẫn thần Đông Hoàng ra trước hay không?” Thiếu Hải cũng không yên †âm, sợ Lý Mạt Vân nhân cơ hội này lấy chiếc nhẫn đi, trực tiếp mở miệng nói.
“Khốn nạn, cậu không tin tưởng tôi sao?” Lý Mạt Vân hừ lạnh.
“Tôi chỉ tin chính tôi thôi!” Thiếu Hải không thay đổi sắc mặt nói.
Trong mắt Lý Mạt Vân lộ ra sát ý, vẻ mặt cũng rất , lạnh lão.
Nhưng lúc này ông ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu như dây dưa tiếp với Thiếu Hải, ắt sẽ cho Lâm Dương cơ hội, tất cả những người này đều lao vào đánh Lý Mạt Vân, nếu như Lâm Dương cũng ra tay từ phía sau lưng, cho dù Lý Mạt Vân ông ta có bản lĩnh lớn bằng trời, chắc chắn cũng không trốn thoát được.
Lúc này chỉ có thể ổn định đám người này, nhân cơ hội rời đi!
“Cậu muốn như thế nào?” Lý Mạt Vân hừ lạnh.
“Đặt chiếc nhãn lên trên mộ phần một lần nữa, chúng ta làm thịt người này trước, làm thịt cậu ta xong rồi, sẽ lựa chọn người có được chiếc nhân một lần nữa!” Thiếu Hải trầm giọng nói.
“Nói không sai, như thế là công bằng nhất!” Liễu Thị Phụng cũng gật đầu đồng ý.
Lý Mạt Vân không thể làm gì, đưa mắt nhìn đám người, vung tay lên.
Vèo!
Chiếc nhân thần Đông Hoàng sáng chói như ngôi sao trực tiếp va vào trên một tảng đá ở phần mộ, khảm vào trong đó.
Hô hấp của đám người căng thẳng.
Nhưng bây giờ không ai còn dám động vào chiếc nhẫn thần kia nữa.
Ai động… Thì kẻ đó sẽ chết!
Các trưởng lão thống nhất ý kiến, cùng nhau nhìn về phía Lâm Dương.
Ánh mắt của mỗi người đều viết đầy vẻ nóng rực và lạnh lẽo.
“Tên nhóc kia, cậu cảm thấy chỉ với một mình cậu là có thể đối phó với nhiều người chúng tôi sao?” Liễu Thị Phụng lạnh lùng nói.
“Lúc trước thì không biết, bây giờ thì không nhất định.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Quá ngông cuồng!”
“Kẻ này kiêu ngạo như vậy, căn bản là không có để chúng ta
“Nếu đã như vậy, mọi người, ra tay đi!”
Những tiếng kêu la vang lên, đám người đồng loạt ra tay, tấn công tới chỗ Lâm Dương.
Chỉ là lúc này… đám người kết hợp ra tay, lại không mạnh bằng lúc trước.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều chưa dùng hết sức.
Bọn họ cảm thấy bắt tay chém giết tên ngông cuồng này cũng không khó khăn, cho nên không muốn dùng hết sức, tiết kiệm sức lực, chờ giết được Lâm Dương lại dốc hết sức cướp đoạt nhãn thần, sẽ có ưu thế.
Chỉ tiếc bọn họ nương tay lại đang cho Lâm Dương cơ hội.
Lâm Dương nhân cơ hội này mà lao lên, không hề sợ hãi, trước tiên giết những trưởng lão bị thương nặng và thực lực không cao lắm.
Chỉ thấy mặc dù anh ra tay không mạnh, nhưng lại rất khéo léo, chỉ với mấy chưởng, những trưởng lão kia đã ngã xuống đất trong nháy mắt, đứt hơi, cũng không thể đứng lên nữa.
“Cái gì?”
Sắc mặt mấy người biến đổi.
“Đã vào lúc này rồi, mấy người còn giấu giấu diếm diếm? Như thế sẽ chỉ bị cậu ta tiêu diệt từng người thôi!” Lý Mạt Vân la lên.
“Đại trưởng lão, nếu ông nói như vậy, vậy ông lên đi.” Thiếu Hải khàn khàn nói.
Hiển nhiên, ông ta không muốn làm chim đầu đàn.
Ông ta đã luyện thành Đông Hoàng hoàn vũ, cũng có sức mạnh.
Lý Mạt Vân siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía Thiếu Hải càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng mà ông ta cũng không hề dùng hết sức, chỉ vừa đánh vừa lui cùng mọi người.