Chương 1752:
Lúc này, Lý Mạc Vân đột nhiên ngưng tụ một luồng khí yếu ớt, tay năm chắc thanh kiếm bổ thẳng về vai của Lâm Dương.
Kiếm khí dày đặc, cuồng bạo.
Phảng phất ngay cả vật chất cứng rắn nhất trên thế gian cũng sẽ bị nhát kiếm này chém làm hai mảnh.
Người đứng ngoài nhìn đòn này không hề cảm thấy có gì đó đặc biệt, nhưng trên thực tế đôi tay Lý Mạc Vân đã ngưng tụ một luồng lực lượng vô cùng kinh khủng đang chực chờ bộc phát.
Hóa ra nhát kiếm này chỉ là một đòn đánh lạc hướng!
Sát chiêu thật sự đang nằm tại cánh tay còn lại của ông ta.
Liễu Thị Phụng hiểu rõ thực hư, cô ta lập tức thừa cơ tấn công Lâm Dương để phối hợp với Lý Mạc Vân.
Không biết cô ta rút được một chiếc roi dài từ đâu, điên cuồng quất về phía đầu của Lâm Dương.
Roi dài rít gào quật lại như điệu múa của loài rắn độc, vô cùng có uy lực.
Hai người, một kiếm một roi, sức mạnh không thể ngăn cản.
Nhưng Lâm Dương không hề sợ hãi.
Có sự trợ giúp của linh huyết, anh như là người vô địch thiên hạ Anh quan sát thật kĩ lưỡi kiếm cũng chiếc roi đang đến gần, lập tức giơ hai tay chộp lấy cả hai thứ.
Lạch cạch!
Xet…
Một tiếng động kì lạ vang lên.
Roi dài đang giáng xuống bị Lâm Dương nắm chặt.
Lưỡi kiếm sắc bén cũng bị cánh tay còn lại của Lâm Dương bắt lấy.
Mặc dù mũi kiếm đã chém đứt lòng bàn tay của anh khiến máu tươi tràn ra, nhưng lưỡi kiếm lại không thể nhúc nhích thêm xíu nào nữa.
Công kích từ cả hai người đã bị ngăn cản hoàn hảo.
Những người chung quanh hết hồn hết vía.
Liễu Thị Phụng lại khàn giọng hét lên: “Cơ hội tốt!”
“Chết đi!”
Lý Mạc Vân rít gào, cánh tay còn lại đã giấu giếm từ lâu đột nhiên vụt ra giống như một
Đòn đánh ra vô cùng lưu loát, đủ để xuyên thủng tất cả lại không có gì cản nổi.
Tất cả mọi người trợn to mắt, căng thẳng nhìn cây đao trong tay cô ta.
Đây sẽ là đòn quyết định chứ!
Người này, hẳn không thể cứu được!
Anh ta không thể thoát được đâu!
Bị đại trưởng lão và nhị trưởng lão của phái Đông Hoàng liên thủ chế ngự!
Tình huống này không ai có thể thoát!
Cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Trong lòng không ít đệ tử đều cất lên tiếng thở dài.
Tuy không biết tên Lâm Dương này từ đâu mò tới, nhưng một thiên tài trẻ tuổi nhường ấy hôm nay lại chết tại đây đúng là khiến người ta tiếc nuối…
Bốp!
Không ngoài suy đoán.
Đao trong tay Lý Mạc Vân đập trúng lồng ngực của Lâm Dương tạo nên một tiếng trầm đục, một luồng sóng sức mạnh khổng lồ nở rộ từ ngực của Lâm Dương.
Thân thể Lâm Dương hơi hơi run rẩy, phần áo che ngực bị luồng sức mạnh ấy xé toang.
Luồng sức mạnh điên cuồng tràn ra bên ngoài gào thét.
Đôi mắt hai người Liễu Thị Phụng rực sáng, vô cùng mừng rỡ.
“Thành công!”
“Anh ta đã chết rồi sao?”
“Sức mạnh đáng sợ như vậy! Chắc chắn trái tim của anh ta bị nổ tung rồi.”
“Thắng! Chúng ta thắng!”
“Tốt quá rồi!”