Chương 1754:
Cho dù ông ta có chết cũng phải kéo theo tên Lâm Dương này chôn cùng.
Lâm Dương lắc đầu liên tục.
“Ông cần gì phải khiến đệ tử của mình tự tìm đường chết như thết”
“Mày tưởng rằng…đó là đi tìm chết sao?” Lý Mạc Vân cả miệng đầy máu tức tối nói.
“Đương nhiên! Dựa vào bọn họ thì không thể gây cho tôi bất cứ thương tích nào! Cũng có thể là do ông vẫn chưa hiểu được sự chênh lệch giữa hai chúng ta! Hiện tại, tôi sẽ cho ông hiểu được sức mạnh mà tôi hiện có!”
Lâm Dương nói, anh giơ tay lên, anh giơ tay lên không trung làm động tác vẫy vây.
Mọi người ngẩn ra.
Đôi mắt Lý Mạc Vân cũng trợn tròn.
Lâm Dương ngưng tụ một sóng lực lượng, hô lớn một tiếng, cánh tay đột ngột đập mạnh một cái xuống mặt đất.
Rầm!
Cánh tay đập vào mặt đất phát ra một tiếng kêu chấn động cả gầm trời.
Tiếp đó…Cả ngọn núi Thiên Vương đều rung lắc.
Mặt đất nứt toác, cát đá văng tứ tung, ngọn núi thì rung lắc kịch liệt.
Tất cả người đứng trên đỉnh núi Thiên Vương đều nghiêng ngả, từng người đều bị trận rung chấn này làm ngã trái ngã phải, không ít kẻ đứng gần trung tâm cuộc chiến tức thì bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Cùng lúc đó, tiếng gầm vang của thiên nhiên không ngừng thét gào.
Mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mặt đất tựa hồ nghiêng về một bên, bản thân tựa hồ đang dần trượt về phía vách núi, phải nắm lấy đồ vật gì đó gần đó thì mới có thể ổn định cơ thể.
Trận rung chấn diễn ra đại khái mười giây, khoảng đất xung quanh bị rung lắc mới dần dần ngưng lại.
Chờ mọi người hoàn hồn lại được, phong mắt nhìn ra bốn phía mới kịp choáng váng xây xẩm.
Bởi trung tâm của ngọn núi Thiên Vương đột nhiên xuất hiện một cái khe rất lớn.
Khe nứt
Nếu quan sát từ nơi cao có thể nhìn thấy khe nứt này đã phân chia ngọn núi Thiên Vương ra hai phần nam – bắc.
Đây là vết tích mà một nắm đấm của Lâm Dương tạo thành?
Nói cách khác…
Một đòn của Lâm Dương đã chia toàn bộ đỉnh núi Thiên Vương ra làm hai nửa??
Trái tim của tất cả người thuộc phái Đông Hoàng có mặt tại đây đều nhảy lên tận cổ họng.
Liễu Thị Phụng sững người.
Tịch Mộc Lâm trầm mặc.
Long Tinh Hồng Uyển như hóa đá.
Trịnh Đan ngồi phịch trên nền đất.
Còn về Lý Mạc Vân, ông ta ôm chặt lồng ngực, hoàn toàn ngõ ngàng.
Ông ta có thể cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ trên người các đệ tử của cung Chiến Vương đứng cạnh mình.
Thật ra không chỉ riêng đám đệ tử đó mà giờ khắc này, đến ông ta cũng vô cùng hoảng sợ.
Kẻ này… Thật sự là người ư?
Một đấm có thể bổ đôi ngọn núi Thiên Vương?
Đây là chuyện mà con người có thể làm được ư?
“Tôi không đánh nữa!”
Liễu Thị Phụng thét lên một tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên cong gối quỳ rạp xuống đất.
“Tôi… Tôi cũng không đánh nữa!
Đường chủ Lâm! Tha mạng…Xin tha mạng!”
“Tôi không cần chiếc nhẫn đó nữa!
Trả lại cho anh! Đừng giết tôi!”
“Tôi… Tôi… Tôi cũng vậy!”
Các trưởng lão khác cũng vội vàng la lên.