Điều đó có nghĩa là sao?
Đây là muốn Trương Trung Hoa tính toán rõ ràng với những người này!
Cần phải biết rằng, hầu hết tài sản của nhà họ Trương hiện tại đều nằm trong tay Trương Trung Hoa, nếu như Trương Trung Hoa làm theo đề nghị của Lâm Dương vậy thì tiền tài có thể chi phối trong tay của những người nhà họ Trương này đều sẽ vô cùng khan hiếm.
Lúc đó, nhà họ Trương còn có thể gọi là nhà họ Trương nữa sao?
Bọn họ sẽ biến thành hai bàn tay trắng!
“Bó, bố… bố không thể nghe theo Lâm Dương!” Trương Ái Kỳ phản ứng lại vội vàng hét lên.
Những người nhà họ Trương khác cũng hoảng sợ, vội vàng tiền lên phía trước.
“Bố, bố phải suy nghĩ thật kỹ!”
“Tuyệt đối không được nghe lời bọn họ, nếu không nhà họ Trương của chúng ta sẽ kết thúc!”
“Lâm Dương, cậu im miệng cho tôi, đừng ăn nói lung tung ở đây!”
“Lâm Dương, cậu muốn hại chết nhà họ Trương của tôi sao?”
Trương Côn và những người khác đều lần lượt la hét, hoặc là thuyết phục hoặc là mắng mỏ, đến cả Trương Tùng Hồng cũng không thể ngồi yên.
Nhưng mà ông cụ Trương lại liên tục hừ lạnh: “Thế nào?
Mấy người còn biết tôi là bố của mấy người sao? Tôi còn tưởng rằng các người chỉ là một bầy sói mắt trắng có mẹ không có bố chứ!”
Mọi người bỗng chốc cúi đầu im lặng, rất xáu hổ.
Về phần Nhậm Ái, bà ta sớm đã tức giận đến mức toàn thân run lên.
Bà ta biết rõ mục đích của Lâm Dương khi nói ra lời này là cái gì!
Bà ta cũng hiểu những gì mà bà ta phải phải đối mặt lúc này.
Nhưng mà bà ta không hoảng sợ.
“Chia sao? Được thôi! Ai sợ ai, tốt nhất chúng ta cũng nên ly hôn đi! Tôi xem ông có thể lấy được bao nhiêu tiền!”
Nhậm Ái lạnh lùng nói, sau đó bấm gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, một chiếc ô tô dừng lại trước cổng nhà họ Trương, sau đó một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề xách cặp bước vào nhà.
Nhiều người nhìn thấy, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
“Hứa Kế?” Mai Nghị ở bên này gọi thất thanh.
“Anh Mai, xin chào.” Người đàn ông tên Hứa Kê kia gật đầu với Mai Nghị.
“Người này là ai? Lâm Dương nghiêng đầu hỏi Tiếu Trường Thanh ở bên cạnh.
“Luật sư đứng đầu ở tỉnh Quảng Liễu!” Tiếu Trường Thanh nhỏ giọng nói.
2/912) Lâm Dương có chút kinh ngạc.
“Muốn chia tài sản sao? Không thành vấn đề, nhưng tôi muốn 70% tài sản của nhà họ Trương. Nếu như ông không đồng ý, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa !!” Nhậm Ái cười lạnh nói.
Ý của bà ta đã quá rõ ràng rồi.
Hứa Kế là luật sư đứng đầu của tỉnh Quảng Liễu, vậy thì việc phân chia tài sản này nhất quyết phải đưa ra tòa, còn Nhậm Ái với sự giúp đỡ của Hứa Kế, Trương Trung Hoa sẽ tuyệt đối không bao giờ thắng kiện, với năng lực của Hứa Kế, đừng nói là 70%, e rằng 80 %, 90% đều có thể giành chiến thắng!
Ông cụ Trương sắc mặt già nua thay đổi rõ rệt.
Làm sao ông có thể ngờ rằng, Nhậm Ái này sớm đã tuyển dụng Hứa Kế, luật sư số một của tỉnh Quảng Liễu.
Trong trường hợp này, ông đi đâu để mời luật sư đây?
Yến Kinh sao?
Nhưng luật sư lớn của Yến Kinh đâu có dễ dàng mời như vậy? Yêu cầu những luật sư lớn đó ra tay không phải chỉ có tiền là có thể đả động được, Trương Trung Hoa ông cũng không có thể diện lớn như vậy.
Đã không mời được những luật sư của ‘Yến Kinh, vậy thì ai có thể là đối thủ của Hứa Kế?
Trương Trung Hoa rơi vào im lặng.
Những người của nhà họ Trương kia cũng sửng sốt, sau đó vui mừng nhìn Nhậm Ái.
Không ngờ Nhậm Ái có thể ra tay như vậy!
Có vẻ như bà ta sớm đã tính toán muốn nắm được nhà họ Trương rồi.
Từ đầu đến cuối, Nhậm Ái đều đã chuẩn bị sẵn sàng tất cảt Nói cách khác, bà ta sớm đã đoán được điều đó sẽ xảy raI Trương Trung Hoa âm thầm siết chặt nắm đắm, khuôn mặt già nua cũng dàn dần nỏi lên lửa giận.
Ông hoàn toàn không ngờ rằng đều đã già bảy tám chục tuổi, lại bị vợ mình tính kế như vậy …
Thật xấu hồ làm sao!
Ông cụ Trương tức giận thổi râu trừng mắt.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên nói: “Ông ngoại, ông đừng lo lắng, nếu như bọn họ muốn ra tòa thì hãy đấu với bọn họ đi! Cháu sẽ mời luật sư giúp ông.”
“Tiểu Dương, cháu không phải là người Quảng Liễu.
Không biết sự lợi hại của Hứa Kế này. Anh ta đã làm luật sư hơn mười năm rồi, đến nay mới chỉ thua ba vụ kiện.
Đối thủ trong ba vụ kiện này chính là thầy của anh ta, hiện tại thầy của anh ta đã lớn tuổi về hưu rồi, hiện tại toàn bộ Quảng Liễu đã không có ai có thể là đối thủ của anh ta, nếu chúng ta thật sự muốn kiện, chỉ e rằng chúng ta sẽ thua rất khó coi … ” Trương Trung Hoa thở dài .
“Ông ngoại, đội luật sư này mà cháu thuê rất lợi hại, ông yên tâm, một Hứa Kế sẽ không thành vấn đề.” Lâm Dương nói.
Ngay khi những lời này vừa phát ra, Hứa Kế ở đằng kia ngay lập tức khó chịu.
“Thật thú vị, vị này, anh có phải là đang xem thường Hứa Kế tôi không? Hứa Kế tôi đã làm việc nhiều năm như vậy.
Có cảnh tượng gì chưa từng thấy qua, đối thủ nào chưa từng gặp? Cho dù là đại luật sư của Yến Kinh, Hứa Kế tôi cũng có tự tin để chiến đấu với anh ta, không biết luật sư mà anh đây muốn mời cho ông cụ Trương là vị luật sư nào của Yến Kinh? “Hứa Kế lạnh lùng nói.
Có người ngay lập tức nhìn Lâm Dương.
Nếu như nói Lâm Dương muốn lợi dụng mối quan hệ với Dương Khai Thành để lay động luật sư của Yến Kinh, vậy thì còn có hy vọng, dù sao thì danh tiêng của Lâm Dương cũng lớn.
Nhưng mà lúc này, Lâm Dương lại lắc đầu: “Tôi không mời luật sư của Yến Kinh.”
Ngay khi những lời này được thốt ra, nhiều người đã trực tiếp xì một tiếng, cười nghiêng ngả.
“Vậy thì rất lấy làm tiếc rồi.”
Hứa Kế lắc đầu: “Không phải tôi xem thường luật sư ở những nơi khác.