Chương 1778:
Các đệ tử của Gổ Linh đường đều luống cuống, thi nhau nhìn Phong Tín TỬ.
Lúc này Phong Tín Tử không làm nữa, trực tiếp hất ngân châm trong tay lên, chỉ vào Lâm Dương la lên: “Cậu làm gì thế??”
“Làm gi ư?”
Than Lâm nhìn Phong Tín Tử, nhàn nhạt nói ra: “Trị bệnh cứu người, không nhìn thấy sao?”
“Trị bệnh cứu người? Sao có thể dừng cách này được?”
“Cách này có vấn đề gì không?”
Lâm Dương nghiêng đầu lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện này…”
Phong Tín Tử có chút không biết trả lời thế nào.
Lâm Dương không để ý đến bà ta nữa, tiếp tục trị liệu.
“Dừng tay! Cậu không nghe thấy sao? Cậu dừng tay 2 cho tôi!
Thong Tín Tử nhìn không vừa mắt, lại xông lên trước, ngăn cản Lâm Dương.
“Phong trưởng lão! Bà làm gì thế? Bà muốn phá hỏng cuộc tỷ thí sao?”
Than Lâm lạnh mặt nói.
“Phá hỏng quy tắc tỷ thí? Cậu đang so tài với tôi sao?
Cậu đang làm bừa thì có! đệ tử này ra đế đùa! Tôi chưa bao giờ thấy cách dùng châm như cậu! Cậu… cậu căn bản chính là đang ra vẻ ta đây!”
Thong Tín Tử hét lớn.
“Ra vẻ ta đây? Phong trưởng lão, bà có ý gì?”
“Không phải là rõ ràng sao? Cách làm của cậu, căn bản không phải để chữa trị cho người bị thương!”
“Làm sao mà bà biết?”
“Cả đời này tôi chưa từng thấy có người nào dùng châm kiểu như cậu cả!”
“Bà chưa từng thấy? Vậy không có nghĩa là không có!”
Lâm Dương hừ lạnh nói: “Trên đời này có nhiều thứ mà bà chưa từng thấy lắm, chẳng lẽ chúng đều không tồn tại sao?”
“Câu…”
“Phong trưởng lão, nén hương kia đã sắp cháy hết rồi, nếu bà không tiếp tục chữa trị, vậy cứ tính theo số 1 lượng trước
Lâm Dương tiếp tục vừa chữa trị cho đệ tử, vừa nói.
Phong Tín Tử nghiến răng nghiến lợi, vốn muốn tiếp tục làm ầm lên, nhưng nhìn thấy bên kia còn một đống giáo chúng đăng nhìn mình bằng ánh mắt chờ mong, cuối cùng vẫn kiên trì đi tới, tiếp tục tiếp xem bệnh.
Vùi Gió nhẹ thổi qua.
Một chút hương cuối cùng hóa thành tro tàn, bị thổi bay theo gió.
Đệ tử canh giữ ở bên cạnh lư hương lập tức lớn tiếng 1a lên: “Thời gian đã hết! Hai bên dừng tay”
Vừa nói xong, Lâm Dương dừng lại.
Phong Tín Tử bên kia thì hung đữ cắm ngân châm.
trong tay lên trêu mặt bàn.
“Tôi nghĩ kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”
Than Lâm bình tĩnh nói.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
“Giáo chủ chữa trị được tổng cộng 465 người bị thương trong thời gian một nén nhang, Phong trưởng lão chữa trị được 78 người, theo quy tắc thi đấu, người thẳng trận là giáo chủ!”
Lưu Danh Khoa tiến lên trước, lớn tiếng la lên.
Vừa nói xong, đám người đứng phía sau Lưu Danh Khoa thi nhau kêu lên.
“Giáo chủ vạn tuết”
“Giáo chủ quá tuyệt!”
Những người này hướng về Lâm Dương, đương nhiên sẽ reo hò vì Lâm Dương, trừ cái đó ra, còn có những đệ tử được Lâm Dương chữa trị nữa.
Nhưng bên phía Cố Linh đường thi có vẻ âm trầm.