Chương 1787:
Có lẽ lúc đó bọn họ sẽ không biểu lộ ra, giấu trong lòng, nhưng điều này cũng đã ngầm ẩn giấu mầm tai họa.
Mặc dù Lâm Dương vô cùng chán ghét Phong Tín Tử, nhưng anh phải đặt tình hình chung lên hàng đầu.
Đương nhiên, nếu ngay từ đầu không nghiêm khắc trừng trị Phong Tín Tử, uy tín của giáo chủ là anh chắc chắn sẽ đánh mất hầu như không còn, cho nên anh khiến cho người khác phế bỏ tay chân của Phong Tín Tử, nhốt vào nhà tù, mà không giết cô ta.
Không giết bà ta, còn có mục đích khác.
“Chữ trị cho tôi… .Cậu… Cậu nói là… Cậu muốn chữ trị cho tôi?” Phong Tín Tử khẽ mở đôi mắt già nua, suy yếu nói.
Trong con ngươi vẩn đục kia thoáng qua một vẻ kinh ngạc.
“Thế nào? Bà cảm thấy rất kỳ quái?”
Lâm Dương vừa châm kim vừa nói.
Phong Tín Tử im lặng một lúc, khàn giọng hỏi: “Tại sao?”
“Bà còn sống, mới có thể làm cho Đông Hoàng giáo ổn định, tôi vừa mới kế nhiệm chức vị giáo chủ Đông Hoàng giáo, cần trong giáo vững vàng, nếu không một khi mở ra giết cảnh cáo, thực lực của Đông Hoàng giáo sẽ lại lần nữa rơi xuống, ngay lúc này Đông Hoàng giáo đã là mặt trời chiều trên núi Tây, vết thương chồng chất, không chịu đựng nổi sức ép! Tôi cứu bà, là cho Đông Hoàng giáo một cơ hội! Cũng là cho bà một cơ hội!”
“Cậu nói đúng…Nhưng mà cậu nói muốn cho Đông Hoàng giáo một cơ hội… Là ý gì?”
Phong Tín Tử thật cẩn thận hỏi.
“Rất khó hiểu sao?” Lâm Dương thuận miệng đáp trở về một câu.
Phong Tín Tử giật mình, như là đoán được điều gì, hãi hùng khiếp vía.
Lâm Dương cứu bà ta, là vì ổn định Đông Hoàng giáo.
Nếu như trong giáo bất ổn, xảy ra tình trạng hỗn loạn, thì chỉ có một cách duy nhất để làm dịu tình trạng hỗn loạn!
Giết chết!
Chỉ có thủ đoạn sắt đá máu lạnh, mới có thể đàn áp hỗn loạn, ổn định tình hình!
Chỉ sợ vị Lâm giáo chủ này đã sẵn sàng dùng cách đẫm máu để đàn áp Đông Hoàng giáo.
Phong Tín Tử da đầu tê dại, mới ý thức được tâm tư của vị giáo chủ trước
Nhưng bà ta cũng thấy may mắn, giáo chủ coi như có lý trí, còn có thể cứu vãn.
“Tôi… Tôi đã biết, cảm ơn…Giáo chủ…”
Phong Tín Tử gian nan nuốt ngụm nước miếng, khàn giọng nói.
Lâm Dương nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục chữa trị.
Cứ như vậy thời gian khoảng non nửa nén hương, Lâm Dương thu kim, bó thuốc.
“Tình trạng của bà thật ra rất tương tự với Trương Tông Nghĩa, tôi đã dùng sức củng cố xương cốt ở trên người bà, trước mắt bà đã có khả năng cử động, nhưng nếu muốn hoàn toàn khép lại, vẫn phải nghỉ ngơi một tháng, tôi chuẩn bị cho bà một ít thuốc, bà dựa theo đơn thuốc tôi viết dùng thuốc thật tốt, một tháng sau, bà sẽ lành lặn như lúc ban đầu.”
Nghe xong những lời này, khuôn mặt già nua của Phong Tín Tử tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Giáo chủ, ngài…Ngài nói là sự thật?
Trong thời gian một tháng tôi có thể khôi phục lại như lúc ban đầu?”
“Có chút chậm, bà nhẫn nại một chút.”
“Chậm?”
Phong Tín Tử thiếu chút nữa không nhịn được cắn đầu lưỡi của mình.
Thế này còn có thể gọi là chậm?
Bà ta vô cùng rõ ràng tay chân của mình đã đứt gãy tới nông nỗi như thế nào.
Cái này có thể gọi là chậm không?
Không chỉ có xương cốt bị gấy, mà toàn bộ gân mạch đều nát vụn.
Có thể nói trước đó bà ta bị tê liệt hoàn toàn, tay chân hoàn toàn mất đi cảm giác, nhưng vị giáo chủ này, lại có thể trong vòng nén hương ngắn ngủi đã khiến cho tay chân của mình khôi phục khả năng cử động, lại tuyên bố trong một tháng sẽ khiến cho mình lành lặn như lúc ban đầu. .
Điều này không khỏi cũng quá phóng đại.