Chương 1791:
Nhưng ngay tại lúc này.
Loảng xoảng! Mấy quả lựu đạn đột nhiên xuyên qua tấm kính xe buýt, dừng lại bên trong xe.
“A!! Lựu đạn!”
“Cứu mạng!”
Những người trên xe còn chưa chạy xuống la hét chói tai, điên cuồng lao xuống xe.
Lâm Dương lại nhanh chóng cất bước, nhặt lấy lựu đạn trên mặt đất ném vào trong sông lớn phía bên ngoài xe buýt.
Âm! Âm! Âm! Ba tiếng nổ mạnh vang lên kinh hoàng.
Một lượng lớn bọt sóng bị bắn lên, âm thanh nổ tưng khủng bố gần như muốn làm vỡ màng nhĩ của mọi người.
Nhóm hành khách bỏ chạy la hét chói tau, ngay cả lái xe cũng trực tiếp vứt bỏ xe mà chạy.
Lâm Dương mặt không chút thay đổi xuống xe.
Liên phát hiện ta một chiếc xe con mạnh mẽ chặn lại chiếc xe buýt.
Lúc này xung quanh chiếc xe buýt, có không ít những người mặc đồng phục, tay cầm súng ống thậm chí còn có súng RPG.
Bọn họ đã sớm phục kicñ ở đây.
Nhìn hình xăm không cẩn thận để lộ trên cánh tay của bọn họ có thể biết, những người này rõ ràng đều là lính đánh thuê.
Mấy chục khẩu sứng nhắm ngay vào Lâm Dương.
“Là ai cử các người tới?
Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Chăng lẽ ngay cả ai muốn cậu phải chết cậu cũng không biết?”
Một người đàn ông cường tráng trêu mặt có hai vết sẹo, ngậm điếu thuốc, một tay câm súng tiểu liên đi tới.
“Người của dòng họ Dương?”
Lâm Dương liếc mắt nhìn anh ta một cái, hỏi.
“Xem ra cậu còn không ngốc.”
Người nọ cười nói.
“Có thể nói cho tôi biết, tại sao các người tìm thấy nơi này không?”
Lâm Dương hỏi.
“Chúng tôi đã sớm nhận được tin tức, nói rằng cậu thường lưi tới vùng núi Đông Hoàng, liên ở trong này.
tìm kiếm tung tích của cậu, nhưng tìm mấy ngày vẫn không phát hiện một chút bóng đáng của cậu, thẳng cho đến vừa
Người đàn ông cường tráng mỉm cười nói, đập tắt điếu thuốc, tự mình nâng súng tiểu liên nhắm ngay vào Lâm Dương.
“Tôi cảm thấy các người không nên làm chuyện ngu xuẩn thì tốt hơn, nếu các người là người đòng họ Dương cử tới, tôi chỉ có thể nói với các người răng, các người đang bị lợi dụng!”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Lợi dụng? Tôi cảm thấy dùng từ thuê sẽ thích hợp hơn.
Dù sao bọn họ cũng phải trả tiên.”
“Các người có thể nhận được số tiền bọn họ đưa sao?
“Tại sao lại không nhận được? Bọn họ đã cấp tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, xử lý cậu, bọn họ sẽ lập tức gửi tiền qua.” Người đàn ông cường tráng nhún nhún vai nói.
“Tiền giấy thì chuyển khoản như thế nào?” Lâm Dương hỏi lại một câu.
Lời này vừa thốt ra, đám người đàn ông lực lượng ngây ngẩn cả người.
Tiền giấy?
“ý cậu là gì?” Người đàn ông cường tráng nặng nề hỏi.
Lâm Dương đi đến bên cạnh xe buýt kia, hơi khom người, liền duỗi tay, nhẹ nhàng tóm chặt dưới đáy chiếc xe.