Chương 1801:
“Này… này anh, chúng tôi cũng chỉ là được người ta thuê thôi…” Thủ lĩnh lính đánh thuê cố nặn ra một nụ cười, vẻ mặt vô tội nói.
“Tôi biết các nh được người khác thuê, vốn tôi cũng không có ý định ra tay với các anh, nhưng các người đột nhiên giúp tôi ngăn những người nhà họ Dương kia lại, lại khiến tôi cảm thấy rất bất an.’ Lâm Dương lắc đầu.
“Bất an? Anh, anh… nói vậy là có ý gì?”
“Các anh vì mạng sống, có thể bán đứng chủ thuê mình, nếu tôi thả các anh, ngày ấy sau nếu có người khác uy hiếp các anh, có phải các anh cũng sẽ khai hết chuyện ngày hôm nay ra không?”
Lâm Dương nheo mắt nhìn họ.
Một đám lính đánh thuê nghe vậy, thì đã sợ tới mức lạnh từ đầu tới chân.
Bây giờ Lâm Dương vẫn chưa muốn thân phận của mình bị bại lộ.
Nếu như vậy, át chủ bài sẽ lại bị ít đi, nhà họ Dương cũng có nhiều thứ để nhằm vào hơn, chính mình hành động cũng sẽ rất bất tiện.
Những người lính đánh thuê này rõ ràng là một đám ham sống sợ chết, nếu cứ thả bọn họ đi như vậy, thì bí mật kiểu gì cũng bị tiết lộ.
Nhưng Lâm Dương cũng không phải người máu lạnh, đối phương chỉ là muốn sống, nên anh cũng không cần phải giết bọn họ, nếu làm như vậy thì sẽ khiến anh trở nên rất bất nhân.
Anh không muốn làm cho người Đông Hoàng Giáo cảm thấy mình là một giáo chủ tàn bạo.
Giải quyết xong những người này, Lâm Dương nhanh chóng đi tới Giang Thành, trên đường trở về gọi một cuộc điện thoại cho Mã Hải.
“Nghe này, lập tức cho người theo dõi mấy địa điểm này, đừng phái người của ông, phái người Kỳ Lân Môn, người của ông sẽ không theo được đâu!”
“Vâng, chủ tịch Lâm”
Mã Hải nhận được thông báo thì lập tức bắt tay vào làm việc.
Lập tức Giang Thành bắt đầu có động Tĩnh.
Mỗi ngày đều có một chút việc ‘ngoài ý muối xảy ra, tin tức truyền đi không ngừng.
Một vài người tinh ý phát hiện, những người gặp chuyện ‘ngoài ý muốn này hầu hết đều liên quan đến công ty Dương Hoa.
Vì vậy trên mạng cũng có không ít lời đồn thổi, cảm thấy có người đang muốn nhằm vào Dương Hoa.
Sau khi trải qua chuyện của Lâm
Nhưng mà những kết quả này không khỏi là đá chìm đáy biển, hơn nữa chủ đề này dường như cũng đang bị thế lực nào đó đè ép lại trên mạng.
Điều này làm cho rất nhiều người hiểu, người ra tay với Dương Hoa… Không phải nhân vật đơn giản.
“Con gái àI”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một người phụ nữ trung niên chạy vọt vào.
Thủy Bình Vân ở trong phòng rất hoảng sợ, theo bản năng muốn rút súng bên hông ra, khi nhìn rõ người tới mới thở phào một hơi.
Hóa ra là Hứa Ngọc Thanh.
Lý Giang cũng tới, ông đứng ở cửa ra vào, nhìn qua có chút tiều tụy.
Trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên tới đây chăm sóc Tô Nhan.
Sau khi biết Tô Nhan gặp chuyện không may, hai người rất là lo lắng.
“Con gái à, sao con lại ngốc thế? Sao lại nghĩ quẩn thế? Hai mắt con đã như vậy, nếu như ngươi còn xảy ra chuyện không hay gì, con bảo ba mẹ phải sống thế nào đây?” Hứa Ngọc Thanh ôm chặt Tô Nhan, khóc như chết đi sống lại.
“Mẹ à, con cũng không còn cách nào khác, con đã không còn sự lựa chọn nào khác… Tô Nhan cũng không ngừng nghẹn ngào.
“Con không thể làm theo lời mẹ nói được à?’ Hứa Ngọc Thanh giữ chặt hai vai cô, vừa khóc vừa nói.
Tô Nhan yên lặng chảy nước mắt, không nói một lời.
“Cô Bình Vân, cô có thể tránh đi một lát được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Tô Nhan một lúc.” Hứa Ngọc Thanh lau nước mắt, nói với Thủy Bình Vân.