Chương 1822:
Nhưng mà mấy người này cũng không phải Lưu Danh Khoa có thể chỉ huy được.
Họ là Ảnh Ngự, chỉ nghe theo Đông Hoàng Thần Quân! Cả đời bọn họ chỉ có một chức trách và lý do tôn tại duy nhất chính là bảo vệ Đông Hoàng Thần Quân! Anh Ngự tổng cộng bảy người.
Từ khi Lâm Dương chính thức kế nhiệm vị trí giáo chủ.
Đông Hoàng Giáo, bọn họ vẫn luôn ẩn mình trong chỗ tối bảo vệ Lâm Dương.
Nhưng lân này đi theo Lâm Dương đến thành phố Nam.
Xuyên chỉ có sáu người.
Đội trưởng của Anh Ngự, cũng là đại ca của bọn họ, vì chuyện của giáo chủ tiên nhiệm mà đã bị liệt năm trêrr giường, rất lâu rồi không thể nhúc nhích.
Lúc lão tam của Ảnh Ngự là Kiếm Ám Tâm đi ra, năm.
Anh Ngự còn lại cũng toàn bộ từ bên ngoài lộn trở lại, tới gân căn phòng.
Người đàn ông kia đấu mấy chiêu với Kiếm Ám Tâm, lập tức cảm nhận được khí tức kinh khủng xung quanh, lúc này mới hiểu mình đã rơi vào vòng vây.
Đột nhiên xuất hiện sáu cao thủ khủng bố tới cực điểm, mặc dù ông ta có bản lĩnh thông thiên, thì cũng không đám liêu.
Phải rút lưi thôi, nếu không chắc chắn sẽ chết thảm ở chỗ này! Người đàn ông rất căng thẳng, không đám do dự, quay người muốn chạy thoát từ lối cửa sổ.
Nhưng ông ta vừa mới tới gân cửa sổ, một người đã rất quỷ đị từ hư vô lao tới, hung hăng đấm thăng vị trí trái tim của ông ta.
Người đàn ông ngạc nhiên, vội vàng đưa tay ngăn cản.
Bụp! Ông ta bị đánh bay ra sau, nện vỡ cái bàn sách.
Rầm! Bàn đọc sách vỡ nát.
Người nọ chật vật không chịu nổi, ngực lõm một lỗ, miệng không ngừng thổ huyết.
Ông †a căn răng, chịu đựng đau nhức kịch liệt vội vàng đứng lên, còn muốn chạy trốn tiếp.
Nhưng vừa ngồi dậy, đã nhìn thấy sáu người mặc áo giáp đen sì đang vây quanh ông ta như sáu cây cây cột
“Ông tên là gì?”
Lâm Dương ngồi ở trên ghế, bắt chéo hai chân vừa đọc sách vừa hỏi.
Anh cũng không cần nhìn ông ta.
Không có hứng thú! “Tô Hữu Lương.
Người đàn ông mặt không đổi sắc nói.
“Tô Hữu Lương? Ông là người nhà họ Dương đúng không? Có thể nói cho tôi biết một ít chuyện về nhà họ Dương được không?”
“Nếu như muốn giết thì cứ việc, còn nếu như sợ nhà họ Dương chúng tôi, thì thả thôi đi!” Tô Hữu Lương nhàn nhạt nói.
Trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, mặc dù lúc này ông ta đang nằm trong tay của kẻ thù.
“Thả ông đi? Sao nào? Là muốn tôi cho ông thêm một cơ hội để giết tôi à? Nhưng ông thấy ông có thể giết được tôi à?”Lâm Dương khẽ cười.
“Tôi phải thừa nhận, người của cậu có thực lực rất mạnh, nhưng nhà họ Dương chúng tôi cũng là cao thủ nhiều như mây!
Cho tôi cơ hội thử lại một lần nữa! Chưa chắc đã không giết được cậu.” Tô Hữu Lương không phục, lạnh lùng nói.
“Thế sao? Nếu vậy, tôi cho ông cái cơ hội này đi!”
Lâm Dương ngẩng đầu, khép sách lại bình tĩnh nói.
“Thật sự?” Tô Hữu Lương hô hấp dồn dập, đứng bật dậy.
“Đương nhiên.”
Lâm Dương giơ tay lên, ngoắc ngón tay với ông ta.
Tô Hữu Lương mừng rỡ, lập tức muốn ra tay.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ông ta nhìn thấy gì đó, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Chẳng trách cậu có được lực lượng mạnh như thế này, không ngờ cậu lại có Lạc Linh Huyết!”