Mấy vị đến đây có chuyện gì không?
Ở bên trong sân nhỏ nằm cạnh Nam Phái, Tần Bách Tùng cau mày lại mà nhìn đám người mặc đồ đen kia xông vào.
Củng lúc đó, có một quý bà nhà giàu ăn mặc xa xỉ, lại còn đeo vàng trêи người.
Bất ngờ thay người đó chính là mẹ ruột của Văn Nhân Chiếu Giang, Lý Tư Nhứ!
Bà ta tỏ ra giận dữ mà hét lên với Tần Bách Tùng: “Tần Bách Tùng, ông xem của đứa cháu gái ngoan của ông đã làm ra chuyện tốt gì này!”
Hàng lông mày già của Tần Bách Tùng trùng xuống.
Chuyện ngày hôm nay, ông đã nghe Tần Ngưng kể lại hết rồi, mặc dù cách làm của Tần Ngưng hết sức bốc đồng, nhưng trong tình huống đó thì cũng không còn cách giải quyết nào khác nữa.
Chẳng qua là lời mà Văn Nhân Chiếu Giang nói với Tần Ngưng khiến Tần Bách Tùng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Bây giờ thấy quý bà nhà giàu này tới, Tần Bách Tùng mơ: hồ nhận ra được điều gì đó.
“Bà Văn Nhân, chuyện gì xảy ra thì tôi cũng đã biết rồi, nhà họ Tần chúng ta sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng có sao nói vậy, con trai của bà cũng thật không thể chấp nhận được, cậu ta muốn làm gì? Thế gia Văn Nhân mấy người cũng không cho chúng tôi một lời giải thích nào sao?” Tần Bách Tùng trả lời bà ta với giọng điệu tràm thấp.
“Con trai tôi chỉ đùa với cháu gái của ông một chút thôi, nó có không đúng thật, nhưng mà cháu gái ông thì sao chứ?
Nó muốn giết con trai tôi đấy?” Bà Văn Nhân nổi cáu lên mà chất vấn ông.
“Con trai bà đã chết rồi à?” Tần Bách Tùng hừ lạnh lùng một tiếng.
“Nó đang ở trong khoa cấp cứu.”
“Cấp cứu?” Tàn Bách Tùng có hơi sửng sốt.
“Không thể nào, anh ta chỉ bị thương ngoài da, sao có thể vào cấp cứu được chứ? Huống hồ gì là ngay tại học viện, ở đó có nhiều nhiều bác sĩ như vậy, anh ta sớm đã được họ cầm máu trước rồi, thế thì sao có thể bị đưa đi đến phòng cấp cứu chứ?” Tần Ngưng bước ra từ trong phòng, nghe bà ta nói thế thì cô ta cảm thấy khó tin.
“Con nhóc thối, cô còn dám vác mặt ra ngoài đây sao?
Thế nào? Cô nghĩ là tôi đang lừa gạt hai người à?” Bà Văn Nhân hừ một tiếng rồi nói.
*Tôi muốn xem bản báo cáo về thương tích của Văn Nhân Chiếu.” Tần Ngưng nói.
“Ông là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà tôi phải cho ông xem?” Bà Văn Nhân giận dữ gào lên.
“Bà tới đây đổ thừa cho chúng tôi, chẳng lẽ ngay cả quyền xem bản báo cáo cũng không có sao?”
Người nhà Văn Nhân thế mà lại đưa ra cái yêu cầu này.
Bọn họ cũng đã đoán được, tất cả mọi chuyện đều là một kế hoạch được định sẵn, Văn Nhân Chiếu Giang đang muốn ép Tần Ngưng ra tay.
Bây giờ, Tần Ngưng rơi vào cái mưu kế này rồi, quyền chủ động đã ở nằm Long Thủ của thế gia Văn Nhân.
“Bà Văn Nhân, chuyện này thật sự không thích hợp cho lắm?” Tần Bách Tùng nhìn chằm chằm về phía bà ta.
“Các người không đồng ý?”
“Có chết tôi cũng không gả cho Văn Nhân Chiếu Giang!
Bà Văn Nhân, bà lập tức đi khuyên con trai bà dẹp bỏ cái ý niệm này đi!” Tân Ngưng đáp lại lời bà ta một cách nghiêm túc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trông vô cùng kiên định.
“Ha ha, được! Được! Được lắm! Con nhóc này vừa cứng rắn, tính tình lại bướng bỉnh! Giống như tôi vậy! Chỉ tiếc là cô không quyết định được chuyện này đâu!” Bà Văn Nhân liên tục cười khẩy, trong mát của bà ta lộ ra tia thích thú.
Trái tim Tần Bách Tùng khẽ đập thình thịch một chút, ông có cảm giác chuyện này càng ngày càng bắt ổn.
“Bà Văn Nhân, nếu như đã không còn chuyện gì nữa thì mời bà rời đi!” Ông vội vàng hạ lệnh đuổi khách.
*Sao cơ? Đuỏi chúng tôi đi nhanh như thế à? Nếu tôi đây đi, thì nhà họ Tần của các người sẽ gặp phải tai ương đấy!” Bà Văn Nhân bật cười và nói.
Hô hấp của hai ông cháu bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Bà có ý gì?” Tần Ngưng cắn răng hỏi bà ta.
“Ha, cái này mà cũng không hiểu sao? Chuyện con trai bảo bối của nhà tôi bị thương đã lan truyền ra ngoài rồi, cả nhà Văn Nhân chúng tôi cảm thấy rất tức giận, ba của nó đã nói nhất định phải đòi lại công bằng cho nó. Nếu như không nhờ tôi ở bên cạnh khuyên ông ấy, thì nhà họ Tần các người đã sớm gặp tổn thất lớn rồi!”
Bà ta vừa nói dứt lời, khuôn mặt già nua của Tần Bách Tùng đen lại.
So với thế gia Văn Nhân, thì nhà họ Tần thua không phải chỉ một điểm hay nửa điểm, nếu thế gia Văn Nhân gây khó dễ, nhà họ Tần của ông quả thật không chịu nỗi.
Nhưng mà nếu nhà họ Tần liều mạng chống lại, thì cho dù có là gặp phải chịu thiệt tươi nặng nè, thì nhất định thế gia ‘Văn Nhân cũng sẽ không khá hơn đâu.
*Dĩ nhiên, nói thật thì thế gia Văn Nhân bên này của tôi cũng khá tốt, cũng không phải là không thể làm khác được, chúng tôi sẽ không ra tay với nhà họ Tần hạ thủ, nên Tần Bách Tùng, ông cũng đừng cảm thấy quá lo lắng.” Bà Văn Nhân lại mở miệng nói.
Nhưng mà khi lời này lọt qua tai Tần Bách Tùng, đây chắc chắn không phải là tốt đẹp gì.
“Thế gia Văn Nhân bên này của bà? Vậy còn bên kia là?”
Tần Bách Tùng nghiêm túc hỏi.
“Sư phụ nó ở bên kia.”
“Sư phụ của Văn Nhân Chiếu Giang?”
Tần Bách Tùng