Chương 1868:
Bịch!
Đao khí và thân thể Lâm Dương chạm vào nhau, giống như thủy tinh đập vào sắt thép, bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, nổ tung tiêu tan ngay tại chỗ.
Từ trước đến nay Lâm Dương đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thân thể giống như kim cương, trực tiếp lại gần Hoàng Nhật Bách, hai chân Hoàng Nhật Bách còn chưa rơi xuống đất, đã bị Lâm Dương một tay bóp ở cổ, bắt lấy cánh tay hất lên, bóp chặt Hoàng Nhật Bách hung hăng đè xuống mặt đất.
Âm ầm!
Hoàng Nhật Bách bị đập mạnh xuống dưới lôi đài.
Toàn bộ lôi đài rung lên, bề mặt lôi đài cũng xuất hiện vết nứt.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Lâm Dương lại một lần nữa túm Hoàng Nhật Bách lên, tàn nhẫn ném xuống lôi đài.
Lặp đi lặp lại như thế mười lần.
Ầm! Âm! Âm! Ầm!…
Lôi đài giống như bị động đất cấp mười hai, lay động dữ dội, những vết nứt trên bề mặt lôi đài xuất hiện dày đặc, chăng chịt như mạng nhện.
Dương Tuyết Mai đứng ở phía sau suýt nữa không đứng vững, cũng may có hai người hầu tiến lên dìu.
Cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng Lâm Dương cũng ngừng lại.
Anh ném Hoàng Nhật Bách đầu đây máu tươi, thần trí không rõ sang bên cạnh.
Bịch một tiếng.
Hoàng Nhật Bách ngã trên mặt đất, lăn vài vòng, thân thể dường như đã không còn có cảm giác, anh ta giống như đống thịt nhão ngã trên mặt đất.
Dưới đài là một mảnh tĩnh mịch.
Hoàng Nhật Bách, bị đánh bại một cách nhẹ nhàng!
Bị đánh bại trong mơ hồ, không rõ ràng!
Không hề có lo lắng, hồi hộp!
Giống như một con chó chết, bị Lâm Dương nhấn xuống đánh.
Tất cả mọi người đều đã nghĩ tới vô số khả năng! Nhưng không ai có thể nghĩ đến kết quả sẽ như thế này!
Dương Vân Thu đặt mông ngồi trên mặt đất, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô ta
Bích Trân và An Viện đã không thể suy nghĩ.
Người xem ở hiện trường toàn bộ ngưng hô hấp, ngơ ngác nhìn qua.
Bùi Quốc Thiên nắm tay vịn của ghế dựa, nhìn chằm chằm Lâm Dương.
“Tôi đã nói rồi!” Phạm Văn Tiến cười khổ một tiếng.
“Đây… Đây chính là Thiên Kiêu! Đây chính là người đứng thứ mười bốn trong bảng Thiên Kiêu đó…” Người bên cạnh hít một hơi khí lạnh.
“Có thể đem bài danh Thiên Kiêu thứ mười bốn nhẹ nhàng đánh bại… Thực lực của người này… Rốt cuộc là đạt tới trình độ nào?”
“Anh ta là quái vật à?”
Không ai biết rõ, cũng không ai có thể hiểu được.
Dương Hồng Vũ nhìn thoáng qua Lâm Dương một lát, quay người nghiêng đầu, thấp giọng nói vài tiếng với quản gia bên cạnh, quản gia gật đầu, lập tức lui xuống.
Lâm Dương nhặt ba tấm lệnh bài trên mặt đất lên, sau đó bước đi, đi tới chỗ đặt lệnh bài của Hoàng Nhật Bách trên mặt đất.
“Trận chiến Thiên Kiêu này, tôi thắng!
Tấm lệnh bài này, thuộc về tôi!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, sau đó dự định cầm lên.
“Đi tìm chết!”
Lúc này, Hoàng Nhật Bách nằm trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt của anh ta trở nên đỏ tươi, dường như trở nên điên cuồng, lập tức rút ra đao ở bên hông, hai tay nắm chặt hung hăng bổ về phía Lâm Dương.
“Cái quái gì thế?”
“Anh Lâm, cẩn thận!”