Chương 1879:
Móng tay phát lực, chỗ các đốt ngón tay phát ra thanh âm quỷ dị, giống như xương vỡ vụn, khiến người nghe sởn hết cả gai ốc.
Nhưng vẫn chưa chấm dứt như cũ.
Anh ta lại mở ra song chưởng, điên cuồng chưởng vào ngực của Lâm Dương.
Giờ phút này Lâm Dương không ngừng phòng ngự công kích của Bùi Quốc Thiên, toàn bộ là đơn phương bị đánh, ngực điên cuồng bị đánh trúng, từng luồng lực lượng kỹ xảo không ngừng bị Bùi Quốc Thiên đánh vào trong cơ thể anh.
Có lẽ chiêu thức của Bùi Quốc Thiên không mang đến cho người ta loại cảm giác hủy thiên diệt địa, nhưng sức công phá của nó mạnh hơn so với tất cả chiêu thức kia.
Giống như những chưởng ảnh này.
Nếu là người bình thường bị đánh một chưởng, sẽ lập tức bị lực lượng kỹ xảo trên lòng bàn tay xâm nhập vào cơ thể, xé nát lục phủ ngũ tạng, thậm chí xương cốt mạch máu.
Bình thường người chết ở trên tay Bùi Quốc Thiên đều bề ngoài nhìn không có thương thế, chỉ có đem đào lên, mới có thể chứng kiến thân thể đã toàn bộ đã hóa thành bột nhão.
“Đại trùng thế thiên!”
Lúc này, Bùi Quốc Thiên lại hét lớn, song chưởng chỉ lên trời, tiếp theo cách không vỗ về hướng Lâm Dương bên này.
Soạt.
Một luồng khí lưu kinh khủng đúng từ trên trời giáng xuống, đập tới Lâm Dương.
Âm ầm!
Tiếng động như xé rách bầu trời!
Khí lưu trực tiếp trấn áp Lâm Dương, toàn bộ lôi đài đột nhiên bạo liệt, đá vỡ vụn bắn tung toé, những khối gỗ bay vèo vèo sang bốn phía, đất bụi ầm ầm cuồn cuộn.
Người ở ngoài xa lại lui về sau một bước, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua lôi đài.
Lúc này, lôi đài đã vô cùng rách nát rồi.
Thậm chí ngay cả mảnh đất phía dưới lôi đài, đều xuất hiện những vết rạn nứt!
Khủng bố
Kinh người như vậy!
Đây là uy lực lực lượng kỹ xảo của Bùi Quốc Thiên!
Đây là thực lực của nhân vật đứng thứ thứ mười Thiên Kiêu!
Mọi người đều run rẩy hít vào một hơi, mở to mắt nhìn lên.
Dương Vân Thu không lập tức vui sướng vì Lâm Dương có thể đã chết, mà đang đắm chìm sự mạnh mẽ của Bùi Quốc Thiên không cách nào tự kìm chế.
“Sư tỷ!”
Bên này An Viện đi đến gần lễ đường, nhìn thấy cảnh kia, vội vàng nghiêng đầu la lên.
“Ra tay!”
Bích Trân quát khẽ, không quản những thứ khác, trực tiếp quay đầu chạy về hướng lễ đường.
“Hai người các cô đang làm gì thế?”
Trong lễ đường chỉ có vài người hầu đang chuẩn bị rượu và thức ăn, nhìn thấy hai người phụ nữ xông tới, đều bị làm cho sững SỜ.
Nhưng Bích Trân chỉ có thể bất chấp tất cả, cầm lấy đèn cầy ở trên giá nến, đặt dưới màn của lễ đường, đốt.
Chỉ chốc lát sau, lễ đường dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“Cháy rồi!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cháy ở đâu?” Mọi người đang thất thần tỉnh táo lại, lớn tiếng hô.
“Gia chủ, hình như là lễ đường tiệc cưới cháy rồi!”
Người bên cạnh vội vàng là hô.
“Cái gì?” Dương Hồng Vũ đứng bật dậy, mặt giận dữ, lớn tiếng quát: “Nhanh, gọi người đi cứu hỏa!” “Vâng!”
Người nhà họ Dương nhao nhao chạy về phía lễ đường.