Chương 1905:
Sau khi nói xong, Dương Thanh Tùng la lớn: “Mọi người nghe đây, từ giờ trở đi, tôi sẽ lấy đi chức vị gia chủ của Dương Hồng Vũ!
Dương Hồng Vũ không còn phụ trách tất cả mọi việc ở nhà họ Dương nữa, các việc lớn nhỏ ở nhà họ Dương sẽ do tôi quyết định, nghe thấy rõ chưa?”
Mọi người kinh hãi.
Dương Hồng Vũ cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
“Chú! Sao chú lại làm như vậy?”
Dương Hồng Vũ nghiến răng nhỏ giọng nói.
“Chú nói, chú chỉ suy xét vì nhà họ Dương!” Vẻ mặt Dương Thanh Tùng không đổi nói: “Hồng Vũ, nếu thật sự cần thiết, chú thậm chí sẽ hi sinh cháu, lấy chuyện này bình ổn cuộc chiến này!”
“Cái gì?”
Dương Hồng Vũ ngây ngốc, vội hỏi: “Chú, chuyện này… Là vì sao?”
“Nguyên nhân vô cùng đơn giản, nhà họ Dương chúng ta, không ai có thể đối phó người này.” Dương Thanh Tùng khàn giọng nói.
“Chẳng lẽ ngay cả chú cũng không đánh lại được người này sao?”
“Phần thắng rất thấp! Có khả năng…
Chưa tới 20%I”
Vẻ mặt Dương Thanh Tùng không đổi nói.
Dương Hồng Vũ giống như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
“20%… Cũng chưa đến sao? Không có khả năng… Chuyện này… Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” Dương Thanh Tùng hơi điên cuồng rồi.
Dương Thanh Tùng có thực lực thế nào, ông ta biết rõ nhất!
Đó là cao thủ đứng đầu nhà họ Dương đấy!
Cho dù là Bùi Quốc Thiên đối mặt với ông ta, đều không hề có phần thắng.
Nhưng người mạnh như thế, lại nói khi đối mặt với bác sĩ Lâm còn chưa được 20% phần thắng…
“Chú… Rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Bác sĩ Lâm kia… Thật sự mạnh như thế sao?” Dương Hồng Vũ nỉ non hỏi.
“Chú không thể nói, nói chỉ càng phiền phức hơn! Hồng Vũ, cháu phải tin tưởng chút!
Bây giờ cháu lập tức quỳ xuống, xin lỗi tạ tội với bác sĩ Lâm, nếu cần thiết
Dương Hồng Vũ há miệng thở dốc, vẫn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy gương mặt già nua của Dương Thanh Tùng, liền nuốt những lời muốn nói trở về.
Ông ta ngơ ngác xoay người, nhìn về phía Lâm Dương, đại não trống rỗng.
Phần lớn thi thể trên mặt đất đều là người nhà họ Dương.
Máu tươi đã tụ thành sông.
Cảnh tượng đáng sợ giống như địa ngục.
Cục diện… Căn bản bất lợi đối với nhà họ Dương.
Dương Hồng Vũ hít sâu một hơi, trong đầu trải qua đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.
Cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn nghe theo lời đề nghị của chú mình, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
“Bác sĩ Lâm… Mong cậu dừng tay, đừng đánh tiếp nữa! Nhà họ Dương chúng tôi…
Nhận thua…”
Những lời này vừa vang lên, hiện trường vốn đang sôi trào đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Vô số ánh mắt cùng nhìn chằm chằm Dương Hồng Vũ.
Tất cả mọi người choáng váng.
“Nhận thua sao?”
Lâm Dương gật đầu, ném kiếm cầm trong †ay về phía Dương Hồng Vũ, lạnh nhạt nói: “Một khi đã như vậy, vậy tôi cho ông một cơ hội, giết hết những người có liên quan tới việc này, sau đó lại tự sát, chuyện này sẽ xóa bỏ, không thành vấn đề đúng không?”