CHương 1931:
“Muốn ra tay cũng không cần vội vã vào lúc này.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Lưu Danh Khoa chỉ có thể đè nén lửa giận trong người xuống.
“Tôi chính là Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo.” Ánh mắt của Lâm Dương nhìn về đám người Cô Sơn vô cùng phách lối kia, bình tĩnh nói.
“Mấy vị vô duyên vô cớ đánh bị thương đến người trong giáo phái của tôi, chuyện này có phải mấy người nên cho tôi một câu giải thích hợp lý không?”
“Giải thích hợp lý ư? Ha ha ha, giáo chủ Lâm à, có lẽ cậu nên nói lời cảm ơn với chúng tôi đấy!” Đi đầu là một người đàn ông có râu, người này cười to.
“Cảm ơn? Nói cái gì cảm ơn chứ?”
“Đương nhiên là phải cảm ơn chúng tôi không giết bọn họ rồi.”
Người đàn ông kia híp mắt cười nói.
Lâm Dương trầm mặc không trả lời.
“Mày…” Lưu Danh Khoa giận đến tím mặt, ông ta không nhịn nổi nữa, trực tiếp xông đến, một quyền đánh về phía mặt của người đàn ông kia, trong miệng gào thét.
“Đám chó chết càn rỡ, nhanh quỳ xuống cho tao…”
Một quyền này Lưu Danh Khoa không giữ lại chút sức lực nào, ông ta dốc ra toàn lực.
Chỉ là một quyền kia còn chưa đánh vào mặt người đàn ông đó đã bị một bàn tay cản lại.
Soạt.
Cú đấm này nện vào lòng bàn tay, bị chặn lại, mắt của Lưu Danh Khoa trừng to, cả người ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay kia đột nhiên giữ lấy nắm đấm của Lưu Danh Khoa, bỗng nhiên phát lực, hung hăng ném Lưu Danh Khoa xuống mặt đất.
Sức lực quá khủng khiếp làm cho người †a sợ hãi không thôi, sống lưng lạnh toát.
Lưu Danh Khoa bị đánh đến mức khí huyết cuồn cuộn, trong miệng phun ra máu tươi, cả người thiếu chút nữa không đứng dậy nổi.
“Lưu đại nhân!”
Giáo chúng Đông Hoàng Giáo ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này quá sợ hãi, bước lên phía trước đỡ Lưu Danh Khoa.
Ánh mắt của Lâm Dương cũng trở nên hung dữ.
“Giáo chủ Lâm à, xem ra cậu làm Giáo chủ không được ổn cho lắm đâu, thủ hạ không biết quy củ như thế, sau khi Đông Hoàng Giáo thống nhất cũng chẳng có gì đặc biệt.” Người kia khẽ cười một tiếng, lắc lắc cổ tay rồi nói.
Lâm Dương nhìn thoáng qua Lưu Danh Khoa, phát hiện nắm tay của ông ta đã bị biến dạng, toàn
“Người của Cô Sơn đến nơi này là để làm gì?” Lâm Dương hít sâu một hơi, ổn định lại †âm trạng, sau đó nói.
“Câu nói này nên do chúng tôi hỏi giáo chủ Lâm mới đúng nhỉ?” Người kia khẽ hừ một tiếng.
“Vì sao giáo chủ Lâm lại dẫn người của Đông Hoàng Giáo đến nhà họ Dương để quấy rối? Còn phế đi gia chủ của nhà họ Dương, giết hại người nhà họ Dương? Cậu không biết nhà họ Dương và Cô Sơn chúng tôi là quan hệ minh hữu ư?”
“Không biết, các người muốn như thế nào đây?” Lâm Dương trả lời thẳng.
“Nếu thật sự không biết cũng chẳng sao, bởi vì cái gọi là người không biết thì không có tội, người Cô Sơn chúng tôi cũng không biến thành dáng vẻ hùng hổ dọa người như thế, nhưng mà bây giờ nhà họ Dương đã bị Đông Hoàng Giáo của cậu tàn phá thành dáng vẻ này, giáo chủ Lâm à, nói gì thì nói, các cậu cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.” Người kia cười nói.
“Ông dự định muốn lời giải thích như thế nào đây?” Lâm Dương hỏi.
“Theo như ý chỉ của Sơn chủ chúng tôi, Giáo chủ Đông Hoàng Giáo phải giao ra tuyệt học chí cao của bản giáo là “Đông Hoàng Hoàn Vũ” và “Bất Bại Thần Công” cho Cô Sơn chúng tôi, đồng thời cũng cúi đầu xưng thần với Cô Sơn chúng tôi, như vậy chuyện của nhà họ Dương, Sơn chủ của chúng tôi sẽ không so đo nữa, giáo chủ Lâm, cậu nghe rõ rồi chứ?” Người kia cười nói.
Thì ra đám người này muốn đến đây là để vơ vét chỗ tốt.
Quả thật như thế, sao bọn họ có thể vì nhà họ Dương mà báo thù chứ?
Lâm Dương trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu, lấy hai quyển sách với phong cách cổ xưa cầm trong tay.
Trên trang bìa của quyển sách kia viết mấy chữ “Đông Hoàng hoàn vũ” và “Bất bại thần công”!