Chương 1968:
“Sao nào? Chị Lăng Nhiên, chị chỉ biết lo lắng cho Tô Dư nhà chị mà không cân nhắc đến những người khác ư? Chẳng lẽ mọi người ở đây không phải là thân thích của chị à?” Lưu Thu Yến buồn bực nói.
“Thu Yến, em đang dùng giọng điệu gì để nói chuyện với chị thế?” Lưu Lăng Nhiên quát 1o.
“Thái độ gì ư? Em chính là có thái độ đó đấy, đừng tưởng rằng là chị thì em sẽ sợ, bây giờ chị muốn gây tổn hại đến lợi ích của toàn bộ nhà họ Lưu, chẳng lẽ em còn không thể nói được hả?” Lưu Thu Yến khẽ nói.
“Em…” Lưu Lăng Nhiên tức đến mức sắp không nói ra được thành lời.
Thế nhưng đúng lúc này điện thoại của Lưu Thu Yến đột nhiên đổ chuông.
Bà ta trừng mắt nhìn qua Lưu Lăng Nhiên, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra nhìn, vội vàng nghe máy, nặn ra một nụ cười.
“Là ngài Lương ư, rất vui vì được nghe điện thoại của ngài Lương đây, ngài Lương à, sao ngài lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế?”
Nhưng mà còn chưa nói được mấy câu, sắc mặt Lưu Thu Yến đột nhiên trở nên tái nhợt.
Chờ đến khi Lưu Thu Yến cúp máy, người bên cạnh đã vội vàng hỏi thăm.
“Thu Yến, có chuyện gì thế?” Lưu Quốc Bảo hỏi.
“Vừa rồi ngài Lương của tập đoàn quốc tế Hoa Vũ gọi điện đến nói, nói là cảm thấy Thành Trung không thích hợp làm việc ở công ty bọn họ, cho nên bị sa thải rồi” Lưu Thu Yến run rẩy nói.
“Cái gì? Bị sa thải rồi à?”
Người chung quanh đều ngạc nhiên không thôi.
“Không đúng, chẳng phải lúc trước đã nói xong rồi à, đã nói là nhất định sẽ sắp xếp cho Thành Trung đến tập đoàn quốc tế Hoa Vũ để làm việc, sao lại không được như thế?”
Lưu Quốc Bảo có chút líu lưỡi.
“Chẳng lẽ là bị người nào chen chân vào?
Tập đoàn Hoa Vũ chính là công ty lớn đó, nếu như có thể đi vào, một năm kiếm được ba tỷ rưỡi cũng không thành vấn đề, bao nhiêu người chen lấn xô đẩy muốn được vào đó, chỉ sợ là người nào đó có quen biết cao hơn, đẩy danh ngạch của Thành Trung xuống” Người bên cạnh nói.
Lưu Thu Yến lắc đầu, bà ta khóc không ra nước mắt, nói.
“Không phải, tất cả đều không phải, không ai cạnh tranh danh ngạch đó với Thành Trung cả,
Lưu Thu Yến vừa mới nói xong, tất cả người nhà họ Lưu đều trợn mắt há hốc mồm.
Không một ai ngờ đến sự việc thế mà lại đi đến một bước này.
“Chị, Tô Dư, Thành Trung không thể mất đi công việc này, đây chính là tương lai của thằng bé. Ảnh hưởng đến cả đời của thằng bé, chị à, chị phải nghĩ cách đấy.” Lưu Thu Yến xông lên lôi kéo cánh tay Lưu Lăng Nhiên rồi gào khóc.
“Sao thế? Tương lai của Thành Trung thì là tương lai, còn tương lai của con gái chị thì không phải ư? Không có con gái của chị, em cảm thấy Thành Trung có thể tìm được một công việc tốt như thế ư?” Lưu Lăng Nhiên nổi giận đùng đùng nói.
“Chị, em sai rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Nên làm gì đây?” Lúc này Lưu Thu Yến hoàn toàn sợ hãi.
Lúc trước bà ta cường thế, chẳng qua là Ý vào chuyện con trai mình chuẩn bị vào làm ở một xí nghiệp lớn, kiếm bộn tiền.
Thế nhưng bà ta lại vừa mới biết được, phần công việc của con trai mình chính là dựa vào quan hệ của Tô Dư mới có, bà ta lập tức cảm thấy sợ hãi.
Lưu Lăng Nhiên không trả lời vấn đề của Lưu Thu Yến, bà ta chỉ cúi đầu rơi vào trầm mặc.
Người của nhà họ Lưu cũng không dám lên tiếng nữa.
Lúc này muốn đi sửa chữa sai lầm, ai đi cũng không ổn, chỉ có một người mới làm được.
Bà cụ nhà họ Lưu hít sâu một hơi, trực tiếp đứng lên.
“Xem ra tiền đồ của nhà họ Lưu chúng ta vẫn phải dựa vào thằng con rể nhà họ Lý rồi…
Nhóc Cẩm”
“Bà ngoại…” Tô Dư âm thầm lau nước mắt, khẽ gọi một tiếng.