*Cô cho rằng tôi là người của nhà họ Lâm sao?”
Lâm Dương nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Như Thi.
“Chỉ có nhà họ Lâm thần bí mới có loại y thuật quỷ thần khó lường như vậy, hơn nữa… nhà họ Lâm không chỉ có y thuật lợi hại…” Trong sâu thẳm nơi đáy mắt của Liễu Như: Thi lóe lên một tia kinh hãi, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng kinh khủng.
“Vậy cô cảm thấy nều như tôi đối mặt với nhà họ Lâm, tôi có thể lật đổ bọn họ không?” Lâm Dương đột nhiên cười thất thanh hỏi.
Ngay khi những lời này rơi xuống, Liễu Như Thi ngay lập tức sững sờ.
“Cái này …” Cô ấy khẽ mở miệng, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.
Đó chính là nhà họ Lâm!
Hơn nữa còn là nhà họ Lâm của Yến Kinh!
Suy nghĩ kỹ lưỡng, Nam Phái đến tư cách nâng giày cho nhà họ Lâm còn không xứng.
“Tôi không biết.” Liễu Như Thi im lặng một lúc lâu mới nói, cô ấy không thẻ trả lời được câu hỏi này.
“Cô sẽ sớm biết được thôi.” Lâm Dương lại cười.
Liễu Như Thi nghe thấy vậy, ngay lập tức như bị sét đánh ngang tai…
“Cô Liễu, không có chuyện gì nữa thì mời cô xuống xe đi, tôi phải trở về rồi, hay là cô muốn cùng đến Giang Thành với tôi? Con người tôi rất khó chịu, sẽ không thể cùng cô đi dạo phó.” Lâm Dương nói.
Liễu Như Thi hoàn hồn trở lại, cô ấy ngập ngừng môi dưới nhìn Lâm Dương rồi mới thì thầm nói: “Anh Lâm, rất nhiều chuyện tôi không hiểu, nhưng tôi cảm thấy anh là một hạt giống tốt. Nếu như qua mười năm nữa, tôi nghĩ anh sẽ có tư cách vật lộn với nhà họ Lâm, việc bây giờ mà anh phải làm là ở ẩn, nếu như anh có hứng thú có thể đến tỉnh Hoài Thiên một chuyền, bà nội rất khen ngợi anh.
Sau cùng, cô ấy để lại một túi hương trêи xe, sau đó mở: cửa và rời đi.
“Khoan đã.”
Lúc này, Lâm Dương hét lên một tiếng.
“Anh Lâm, còn chuyện gì sao?” Liễu Như Thi hơi nghiêng đầu hỏi.
Nhan sắc hoàn mỹ đó đủ để khiến bất cứ ai phải điên cuồng.
Không thể không nói, khí chất và ngoại hình của Liễu Như Thi e rằng đến cả Tô Nhan cũng có chút không thể nào so sánh được.
Không có người đàn ông nào sẽ không thích cô ấy, phải không?
*Ò, không có gì, đây là số điện thoại của tôi.” Lâm Dương lấy giấy bút từ trong hộp đựng đồ ra, nhanh chóng viết dãy.
số rồi đưa qua.
“Tôi cho rằng một cao nhân thế ngoại như Lâm Thần Y sẽ không bị những chuyện tình cảm giữa thế tục này làm ảnh hưởng.” Liễu Như Thi khế cau mày.
“Cái gì? Cô cho rằng tôi muốn theo đuổi cô sao?” Lâm Dương lắc đầu cười.
“Vậy thì anh Lâm đưa cái này cho tôi làm gì?” Liễu Như: Thi không thể giải thích được.
“Chỉ là muốn nói với cô, nếu như bệnh trêи người cô không thể chữa khỏi được, cô có thể đến tìm tôi, nhưng phí chẩn bệnh của tôi rất cao.”
Lòng dạ của phụ nữ thật sự không thể nào đoán được.
Lâm Dương lắc đầu, cũng lười suy nghĩ tới những chuyện này.
Dương cười nhẹ nói.
Lâm Dương không có ý định thông báo chuyện của Huyền Y Phái, đương nhiên, không cần giữ bí mật với Mã Hải, nhưng mà anh không muốn thông báo rằng anh chính là người đứng sau Huyền Y Phái, bởi vì một khi Lâm Đồng và Huyền Y Phái đã dính dáng với nhau, Điều đó có nghĩa là Dương Hoa hoặc là Lâm Đồng đã chính thức nhảy vào hàng ngũ của những kẻ đầu sỏ.
Hơn nữa những tập đoàn gia tộc lâu đời đó cũng không