Chương 2051:
Một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính bước xuống xe, sau đó mở cửa hàng ghế sau rồi đứng bên cạnh đó chờ khoảng năm phút.
Năm phút trôi qua, người đàn ông đó đóng cửa xe lại, sau đó lái xe rời khỏi đấy.
Trong lúc chiếc Bentley rời khỏi đó.
Xoet! Xoẹt! Xoẹtl Môt tiếng sáo đột nhiên vang lên bên ngoài học viện phái Nam Y.
Sau đó có một lượng lớn rắn và chuột nhanh chóng xuất hiện ở chỗ tường rào, đang di chuyển vào trong học viện.
Hơn năm mươi xe nhỏ đỗ trước cổng chính của học viện lần nữa, có gần một trăm người đang bước xuống khỏi xe.
Điều đáng ngạc nhiên chính là những người này đều là người của học viện phái Nam Y.
“Xông thẳng vào cướp người!” Một tên cầm đầu vẻ mặt không cảm xúc hét lên: “Ai dám cản thì giết không that”
“Vâng!”
Mọi người nhanh chóng nối đuôi xông mm 4/15 vào học viện.
Cùng lúc đó, trong núi sâu.
Bên trong một căn nhà lá đơn sơ, cũ nát.
Ở mép giường có một người thanh niên đứng thẳng ở đó, vẻ mặt ảm đạm nhìn ông lão đang hấp hối trên giường, khẽ gật đầu một cái.
“Lão Dịch à… Không ngờ chỉ mới mấy năm không gặp mà bây giờ ông lại trở nên già dặn đến thế, thật khiến người khác cảm thán…”
“Thầy… Không ngờ trước khi chết tôi còn có thể gặp lại ngài, đúng là chết không hối tiếc.” Ông lão run rẩy đưa tay ra, cầm lấy cổ †ay của Lâm Dương, kích động lên tiếng.
“Lão Dịch à, ông bị ám ảnh quá nặng, lao lực quá sức mà thành bệnh, tinh thần quá mệt mỏi. Ông vốn có thể ung dung sống đến trăm tuổi thế mà bây giờ ông lại quá nghiêm trọng, sinh mệnh cũng không còn dài! Đáng tiếc! Thật đáng tiếc.”
Lâm Dương liên tục lắc đầu, nhanh chóng gỡ chiếc túi bên hông xuống, lấy ra mấy chiếc kim châm cứu màu bạc: “Tôi sẽ giúp ông kéo dài mạng sống, có thể giúp ông
“Không! Thầy à, tôi không muốn nữa…”
Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! Ông lão đột nhiên nói.
“Sao?” Lâm Dương đứng bên cạnh hỏi lại.
“Thầy à… Tôi đã sống đủ rồi… Tôi cũng đã quá mệt mỏi, tôi nghe theo lời căn dặn của tổ tiên là ở đây cả đời, tôi không nghĩ là mình sẽ nghe theo một lần nữa… Tôi muốn…
Nghỉ ngơi…” Ông lão há miệng, phát ra giọng nói yếu ớt.
Lâm Dương yên lặng chăm chú nhìn ông lão, thở dài lên tiếng: “Thôi được rồi, nếu ông đã nói như thế, vậy tôi… Sẽ nghe theo ông!”
“Cảm ơn thầy…”
Ông lão run rẩy kéo tay Lâm Dương: “Vậy thì, động Thiên Nhân này tôi sẽ giao lại cho thầy…”
“Lần này tôi tới đây chỉ là để chữa bệnh mà thôi.” Lâm Dương lắc đầu.
“Thầy à, trong ngàn năm qua, ngài là người duy nhất có thể lĩnh hội động Thiên Nhân này, nếu ngài không canh giữ nơi này thì sẽ… Là ai đây?” Ông lão yếu ớt hỏi.
“Lão Dịch, tôi vẫn còn chuyện chưa làm xong vì thế sẽ không thể ở đây lâu. Hơn nữa động Thiên Nhân này cũng không cần phải có người canh giữ, nó chỉ cần chờ người có duyên tới mà thôi! Bây giờ vết thương của tôi mm 7/5 cũng đã khỏi rồi, cũng đã đến lúc tôi phải rời khỏi đây. Nhưng mà ông cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người lo hậu sự. Còn động Thiên Nhân này thì cứ để như thế, chờ người có duyên với nó tới.” Lâm Dương thấp giọng an ủi.
Ông lão nhìn Lâm Dương, sau đó thở phào một cái, không nói gì thêm.
Ông lão từ từ nhắm mắt lại.