Chương 2062:
“Thưa chủ tịch Lâm, cô Tô Nhan đang ở… Ở trong phòng chăm sóc đặc biệt…” Thủy Bình Vân giật mình, sau đó nhanh chóng trả lời.
Sắc mặt Lâm Dương tối sầm lại, nhanh chóng chạy thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Những người bên cạnh trở nên bối rối.
“Người này là ai? Sao cô Bình Vân lại sợ anh ta như thế chứ?”
“Tôi không biết!”
“Chắc hẳn lai lịch của anh ta không hề nhỏ.
Những tên thuộc hạ kia không biết Lâm Dương là ai, vì thế đương nhiên họ cũng không hiểu tại sao Thủy Bình Vân, nữ hoàng ngầm của thành phố Giang Thành lại vâng vâng dạ dạ với anh như vậy…
Khi đến phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng thì Lâm Dương cũng gặp được Tô Nhan.
3ˆ R1 zm Lúc này Tô Nhan yên lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhưng điều khiến Lâm Dương gần như ngã quy chính là lúc này tay chân của cô đang cắm đầy dây dợ, vai và trán đầy châm bạc, trông vô cùng kinh khủng, hẳn là vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa, phần vai lộ ra đã bị đen một mảng, ai tỉnh mắt cũng có thể nhận ra vai của Tô Nhan đã bị hoại tử.
Theo quan điểm của một người bình thường, chắc chắn phải cắt bỏ hai cánh tay của cô.
Hô hấp của Lâm Dương run lên, anh nhanh chóng xông vào phòng, kéo chăn lên đắp cho Tô Nhan.
Lúc kéo chăn lên đắp cho cô, anh mới :Ì}3Y „1 phát hiện ra hai đầu gối của cô cũng bị như thế.
Nói cách khác, toàn bộ tứ chi trên người Tô Nhan đều đã bị hoại tử.
Nếu chẩn đoán và điều trị không tốt, tay và chân của cô… Đều không thể giữ được.
Lâm Dương lui về phía sau lần nữa, hô hấp gần như đông cứng.
“Đây không phải là triệu chứng do chất độc của hoa tuyệt mệnh gây ra, thế thì rốt cuộc cô ấy bị làm sao vậy?”
“Đây là một triệu chứng do chất độc ở thôn Dược Vương gây
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Lâm Dương khẽ giật mình, nhanh chóng xoay người lại.
: 4m Anh nhìn thấy một cô gái mặc áo lụa mỏng như tiên nữ hạ phàm đang đứng sau lưng mình.
Đây rõ ràng là Phương Vũ Yên!
“Cô Vũ Yên sao?”
“Bác sĩ Lâm, thấy anh không sao tôi vô cùng yên tâm.” Phương Vũ Yên nhẹ nhàng nói.
Mặc dù Lâm Dương không lộ mặt thật trước công chúng, nhưng vừa rồi Phương Vũ Yên đã xác định được danh tính của Lâm Dương qua câu nói ban nãy của anh.
“Cách đây không lâu, thôn Dược Vương gây khó dễ cho học viện phái Nam Y, ngài Hà Vĩ Hùng đã gấp rút cho người chuyển cô Tô Nhan đi. Thế nhưng người trong thôn Dược Vương quá mạnh, học viện phái Nam Y cũng không chống lại được. Sau khi phải trả một mm. wn cái giá quá đau đớn thì mới có thể thành công đưa cô Tô Nhan chuyển ra khỏi học viện phái Nam Y. Nhưng… Cô Tô Nhan bị đâm trúng vài chiếc kim châm cứu, mà trên những chiếc kim châm cứu này đều có tẩm độc. Cô Tô Nhan đã trúng phải loại độc tố mà không ai biết đến này. May mắn thay, tôi và thầy của mình đã từ tỉnh Hải Phòng đến đây kịp thời, giúp cô ấy kéo dài mạng sống.
Nhưng cho dù vậy, tay chân của cô ấy vẫn thế, rất khó xử lý..” Phương Vũ Yên khẽ thở dài, trong mắt hiện lên áy náy.
Lâm Dương nhíu mày, bước nhanh về phía trước, đưa tay bắt mạch cho Tô Nhan.
Một lúc sau, gương mặt của anh trở nên khó coi hơn.
“Chất độc của thôn Dược Vương không thể nói là quá nặng, chỉ có thể nói là kỳ lạ.