Chương 2088:
Tiết Đan Chi nghe thấy thế gương mặt trắng bệch, giống như nghĩ tới chuyện gì vô cùng đáng sợ, toàn thân không nhịn được run lên.
Cô ta hoang mang lo sợ, tâm loạn như ma.
“Hay là, em… Em đi cầu xin nhị trưởng lão thử xem.” Cô ta run run nói.
“Cầu xin nhị trưởng lão căn bản vô dụng, em chỉ có thể đi cầu xin Vương Anh Dũng!”
Người bên cạnh nói.
Tiết Đan Chi khẩn trương tới mức cắn môi, hít sâu một hơi, nhìn về phía Vương Anh Dũng, lại nhìn về phía Phương sư tỷ.
“Sư muội, tự em quyết định đi, em muốn cứu cậu ta, hay là cứu mình… Có lẽ, chỉ có thể hy sinh rồi.” Phương sư tỷ cũng hơi tuyệt vọng.
Tiết Đan Chỉ không có lựa chọn, chỉ có thể thống khổ làm ra quyết định, chuẩn bị mở miệng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô ta.
“Được rồi, thi châm đã kết thúc, độc của cậu ta được giải rồi!”
Những lời này vang lên, mọi người cùng nhìn về phía nơi phát ra tiếng.
Là Tiêu Tiến Đạt!
Chỉ thấy anh không chút hoang mang cất kim châm cứu, động tác trôi chảy, hoàn mỹ tự nhiên.
“Giải độc rồi sao?”
“Nhanh như vậy à?”
“Giả đúng không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Anh kết thúc rồi à?” Một người run run hỏi.
“Đúng vậy.” Tiêu Tiến Đạt gật đầu.
“Nói đùa, chúng ta có nhiều người như vậy mà không giải được, anh đâm bừa mấy châm thì giải được sao? Anh nghĩ rằng sư đệ tôi trúng độc gì?” Vương Anh Dũng hừ
“Nếu cậu không tin, có thể tự mình kiểm tra cho cậu ta” Tiêu Tiến Đạt nói.
Mọi người cau mày.
Tiêu Tiến Đạt tự tin như thế, chẳng lẽ…
Thật sự giải độc được rồi?
“Để tôi xeml”
Phương sư tỷ không nhịn được trước, lập tức tiến lên, cầm lấy kim châm cứu kiểm tra đo lường.
Một lát sau, cô ta vô cùng kinh ngạc.
“Làm sao có thể? Độc trên người cậu ta… Vậy mà biến mất toàn bộ rồi!”
“Tôi cũng xem xem… Trời ạ, vậy mà là thật?”
“Quá thần kỳ rồi!”
“Sao có thể như vậy?”
Tiếng kêu kinh hãi càng ngày càng nhiều.
Người của thôn Dược Vương biết y học, hơi kiểm tra một chút, người này không trúng độc, không thể gạt được bọn họ.
“Chuyện này… Chuyện này là sao đây?”
Một đệ tử âm thầm lùi về sau, dán sát nói nhỏ vào tai Vương Anh Dũng bên cạnh: “Sư huynh, anh không dùng Tâm Độc do nhị trưởng lão nghiên cứu chế tạo ra sao? Nếu như không có thuốc giải, nhất định không giải được… Vì sao… Tiêu Tiến Đạt này đâm mấy châm xuống… Độc liền giải được rồi?”
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây?” Sắc mặt Vương Anh Dũng khó coi, chau mày.
Độc đã giải trừ, đệ tử hôn mê kia cũng chậm rãi mở mắt ra.