Chương 2104:
“Sư phụ, đuổi cậu ta đi đi!”
Mọi người nhao nhao nói.
Tôn Khải Phong lập tức do dự.
“Sư phụ, đừng mài!” Tiết Đan Chi lập tức đứng dậy, khóc lóc khuyên nhủ: “Dù gì Tiến Đạt sư huynh cũng là đệ tử do người dạy dõ, nếu người đuổi anh ấy ra ngoài, mọi người sẽ đối đãi với người thế nào? Sư phụ, người không thể làm như vậy được!”
“Nhưng chuyện này là do Tiêu Tiến Đạt gây ra, Tiêu Tiến Đạt gây ra họa lớn như thế, còn làm liên lụy tới sư phụ và các sư huynh đệ, nếu cậu ta thực sự nghĩ mình là đồ đệ ngoan của sư phụ, vậy thì đừng nên để sư phụ tự mình mở miệng, tự cậu ta nên đoạn tuyệt quan hệ với sư phụ đi!” Phương sư tỷ nghiêm túc quát.
Tiết Đan Chỉ há miệng thở dốc, đã không biết nên nói gì cho phải rồi.
Mà đúng lúc này, cuối cùng Tôn Khải 1505 ÂU 18/14 Phong cũng lên tiếng.
“Tiêu Tiến Đạt, đừng nên trách sư phụ…”
Một câu rất đơn giản, đã khiến mọi người hiểu được ý của Tôn Khải Phong…
Tôn Khải Phong từ bỏ rồi!
Dù sao quỳ xuống trước mặt mọi người…
Thật sự vô cùng mất mặt.
Ông ta cũng là người rất sĩ diện.
Hơn nữa Lương Chiến Bắc nói không sai, chuyện này vốn là Tiêu Tiến Đạt gây họa, ông †a căn bản không cần phải chùi đít cho Tiêu Tiến Đạt.
Hiện giờ đệ tử cưng của nhị trưởng lão cho mình một bậc thang, nếu đi xuống theo bậc thang này, có lẽ quan hệ với bên nhị trưởng lão có thể dịu đi không ít.
Tâm tư của Tôn Khải Phong, thực ra là ông ta không muốn đắc tội nhị trưởng lão.
– 1⁄12 Tất cả mọi người không nói gì.
“Ngũ trưởng lão, lúc trước ông là người có khí phách cỡ nào, không phải là ông nói chỉ là dập đầu tạ tội thôi sao, ông làm được, vì sao bây giờ lại e sợ rồi? Thay đổi thất thường, khiến người ta vô cùng thất vọng.”
Lâm Dương lắc đầu.
“Vô liêm sỉ! Cậu đang dạy bảo trưởng
“Tiêu Tiến Đạt, cậu là ai? Mà dám răn dạy trưởng lão? Tôi thấy cậu muốn chết rồi đúng không?”
Các đệ tử không thể nhìn nổi nữa, nhao nhao quát mắng.
Lâm Dương lắc đầu.
“Tiêu Tiến Đạt, chuyện này không thể trách chúng tôi được, thật sự là cậu gây ra họa quá lớn! Hơn nữa cậu cũng không thể mang tới chút hy vọng nào cho trưởng lão tôi, nếu cậu có thể có một chút phần thắng, ít nhất tôi sẽ đặt cược theo cậu, mà lúc này nhìn thực lực của Lương Chiến Bắc… Cậu e rằng là hy vọng xa vời rồi!” Tôn Khải Phong thở dài nói.
Thực ra sở dĩ ông ta từ bỏ, cũng là vì cảm thấy thực lực của hai người chênh lệch quá lớn.
Tiêu Tiến Đạt là đồ đệ của ông ta, tuy ông ta không đặc biệt dạy dỗ truyền thụ y thuật, nhưng đồ đệ nhà mình có tiêu chuẩn gì sao ông ta có thể không biết? Anh tuyệt đối không phải là đối thủ của Lương Chiến Bắc.
Quá mất mặt rồi.
“Hình như ngũ trưởng lão khinh thường tôi quá rồi.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Tiêu Tiến Đạt, trưởng lão không phải đang khinh thường cậu… Tóm lại là lát nữa thua, cậu ngoan ngoãn đi nhận lỗi đi, trưởng lão sẽ bảo vệ tính mạng của cậu, tôi có thể làm, chỉ có thể làm như vậy thôi.” Ngũ trưởng lão Tôn Khải Phong lắc đầu thở dài, trên mặt đều là bất đắc dĩ.
“Tôi còn chưa châm cứu mà, sao trưởng lão lại cảm thấy tôi sẽ thua?”
“Đã là lúc này rồi, cậu còn cãi lại cứng miệng sao?” Tôn Khải Phong nhíu mày nói.
“Tôi sẽ lên thử một lần.” Lâm Dương xoay người, đi tới chỗ Tô Vũ Nhi châm cứu.
“Không có thuốc nào cứu được!”