“Dừng xe!!!”
Bà Hoa gần như là thét lên một tiếng.
Sắc mặt bà ta tái mét, trực tiếp xông tới cướp điện thoại của Hoa Thanh Tùng, vội vã gọi vào số điện thoại ban nãy đã gọi tới.
Nhưng bắt kể bà ta gọi thế nào thì điện thoại cũng không thể kết nối được.
“Thế… thế này là thế nào? Không phải ông nói hiệp hội chữa trị nước Mỹ đã đồng ý chữa bệnh cho con trai chúng ta rồi sao? Tại sao bọn họ lại đột nhiên đổi ý chứ?” Bà Hoa gào lên với Hoa Thanh Tùng.
“Tôi cũng không biết mà.” Hoa Thanh Tùng siết chặt tay, nghiền răng nghiền lợi.
Chốc lát sau, ông ta lại giật lấy điện thoại, gọi vào một số nước ngoài khác.
Nhưng sau một hồi, ông ta vẫn lắc đầu, khàn giọng nói: “Tôi đã hỏi mấy người bạn bên Mỹ, bọn họ đều nói, nếu là quyết định do phó hội trưởng Anna đưa ra thì không ai có thể thay đổi được. Cho dù là vị hội trưởng đó…”
“Sao lại như vậy?” Bà Hoa mặt xám như tro, tê liệt trêи ghế ngồi, cả người như đã mắt đi linh hồn.
“Sợ là… tất cả những chuyện này có liên quan đến vị thần y Lâm kia rồi.” Hoa Thanh Tùng siết chặt điện thoại, lạnh lùng nói.
“Tên họ Lâm đó ư?” Bà Hoa ngắng phát đầu dậy.
“Bà còn nhớ cuộc điện thoại cậu ta gọi lúc rời đi không?
Bà nghĩ xem lúc cậu ta gọi điện thoại đã nói thế nào?”
*Cái này…”
Bà Hoa suy nghĩ một hồi, từ nơi sâu trong đáy mắt lập tức xẹt qua một tia kinh hãi, rõ ràng là đã nghĩ tới cảnh tượng khi nãy. Sau đó, giọng bà ta run lên, nói: “Không thẻ nào…
Tuyệt đối không thể như vậy được! Làm sao một bác sĩ Trung y nhỏ bé có thể ra lệnh cho người của hiệp hội chữa trị được? Hơn nữa còn là cô Anna. Là giả! Chắc chắn là giải”
Bà Hoa rõ ràng là không chấp nhận được.
Nhưng đây là tổ chức chữa trị quốc tế đó! Nó đại diện cho.
trình độ y học tiên tiến nhất toàn cầu, là sự tồn tại khiến biết bao người phải nghền cổ lên muốn chạm tới.
Ở trong nước, nhà họ Hoa cũng được tính là có máu mặt, mà muốn xin bên hiệp hội chữa trị Mỹ giúp đố cũng còn phải hẹn trước. Nhưng thần y Lâm đó… lại có thể dùng một cuộc ddt mà đã khiến hiệp hội chữa trị từ chối nhà họ Hoa.
Lẽ nào người họ Lâm đó còn có thể diện lớn hơn nhà họ Hoa sao?
Tuyệt đối không thể nào như vậy được!
Bà Hoa run lẫy bẩy, có thế nào cũng không thẻ tin tưởng được.
“Đối diện với sự thật đi. Bà còn nhớ khi đại chiến Trung — Hàn, cô Anna đã từng đến Giang Thành xem thi đấu không?” Hoa Thanh Tùng bình thản hỏi.
*Ý ông là…”
*Tôi nghĩ giao tình giữa thần y Lâm và cô Anna chắc là bắt nguồn từ khi ấy. Thần y Lâm đại diện cho giới Trung y trong nước chúng ta, tổ chức chữa trị nước Mỹ tất nhiên sẽ xem trọng thần y Lâm. Cho nên tôi nghĩ rằng, giao tình giữa cậu ta và Anna không chỉ là xây dựng trêи phương diện lợi ích đâu. Không tính là vững chắc được.”
“Thì ra là vậy…”
“Điều khiến người khác kinh ngạc chính là năng lực của thần y Lâm lại có thể lớn đến vậy, tay đã vươn ra cả nước ngoài rồi. Như vậy, bệnh của con trai chúng ta e là không dễ chữa rồi.” Hoa Thanh Tùng thở dài nói.
“Không! Không thể như vậy được! Chúng ta chỉ có một đứa con trai này thôi, không thể để nó tuyệt hậu được, không thể!” Tâm trạng bà Hoa trở nên kϊƈɦ động, giọng nói cũng có chút cuồng loạn: “Thanh Tùng, ông phải nghĩ cách. Ông nhất định phải nghĩ cách cứu con trai chúng ta!
Ông nhất định phải nghĩ cách đó!!!”
Bà ta nắm lấy tay Hoa Thanh Tùng, không ngừng lắc.
Hoa Thanh Tùng hất mạnh tay ra, tức giận quát lên: “Đừng ồn nữa!”
Bà Hoa nức nở.
“Việc đến nước này, chỉ có thể cầu xin tên họ Lâm đó thôi.”
Hoa Thanh Tùng nói với vẻ mặt không có biểu cảm gì.
“Ý ông là muốn tôi phải tạm nhân nhượng vì lợi ích trước sao…” Bà Hoa hỏi.
“Cứu con trước đi đã.” Hoa Thanh Tùng thản nhiên nói.
Bà Hoa âm thầm