Chương 2163:
“Cảm ơn sư tỷ.”
“Không cần cảm ơn, chúng ta tách ra thôi.”
Thủ Mệnh xoay người dự định rời đi.
Nhưng ngay vào lúc này, mấy tên đệ tử kia lại đột nhiên ngăn cản hai người Thủ Mệnh và Hùng Khải Uy.
“Các người chơi trò gì thế? Muốn tạo phản hả?” Hùng Khải Uy giận tím mặt, lập tức quát.
Chẳng qua thương thế của anh ta không nhẹ, chỉ cần lúc nói chuyện hơi dùng sức lớn một xíu sẽ ho khàn, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Nhìn thấy Hùng Khải Uy như thế, ánh mắt khẩn trương của đám đệ tử này lập tức thả lỏng hơn nhiều.
“Đại sư tỷ, Hùng sư huynh, các người đi cũng không sao, nhưng mong hai người giao thi thể của cô Tô Vũ Nhi cho chúng tôi, nếu như không có thi thể của cô ấy, chúng tôi làm sao xin lỗi được thôn làng chứ?” Một tên sư đệ trầm giọng nói.
“Sao nào? Các người còn muốn đưa thi thể của cô Tô Vũ Nhi đi à, các người coi Thủ Mệnh tôi là gì chứ?” Thủ Mệnh hừ lạnh một tiếng, nói.
“Sở dĩ chúng ta còn sống, đó là kết quả do bác sĩ Lâm liều mạng, nếu bác sĩ Lâm đã =: 10/14.
giao thi thể của cô Tô Vũ Nhi cho chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao thi thể của cô ấy ra, các người muốn đi thì đi, đừng đánh chủ ý lên thi thể của cô Tô Vũ Nhi!”
“Sư tỷ, sư tỷ nói thế khiến cho chúng tôi cảm thấy rất khó xử…” Ánh mắt đệ tử kia nhìn chằm chằm Thủ Mệnh.
“Các người muốn làm gì?” Hùng Khải Uy ý thức được không đúng, anh ta đi lên một bước, ánh mắt hung dữ nhìn đám người này.
“Sư huynh, sư tỷ, chúng tôi biết làm như vậy là rất bất nhân, nhưng… Chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Im miệng, đám các người là những kẻ ham sống sợ chết, trước đó chẳng phải các người nói những lời rất
Thế nhưng lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy tên sư đệ này đều trở nên đỏ ngầu, một người trong đó hướng về phía Hùng Khải Uy gào thét.
“Chết ư? Chúng tôi không sợ chết, cái mà chúng tôi sợ chính là sống không bằng chết”
Hùng Khải Uy giật mình.
“Rơi vào trong tay bề trên, chỉ đơn giản là chết thôi ư, nếu là như thế thì còn tốt, chỉ sợ sẽ sống không bằng chết, vĩnh viễn phải chịu tra tấn.”
Tiếng gầm gừ lại vang lên, Hùng Khải Uy và Thủ Mệnh đều đồng thời giật mình.
Đúng là như thế.
So với chết càng đáng sợ hơn, chẳng phải là sống không bằng chết à?
Thủ đoạn của bề trên đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của họ.
Sao bọn họ có thể không sợ chứ?
Hai người đều trầm mặc không nói.
Lúc này đã không phân rõ ai đúng ai sai.
Thế nhưng ngay tại lúc nhóm người bọn họ đang giằng co.
Rầm một tiếng.
Một âm thanh đủ để vang dội khắp trời đất truyền đến, linh hồn của tất cả mọi người đều run lên, cùng nhìn về phía phát ra âm thành, đám mây độc bên trong Thôn Dược Vương nổ tung…
Người trong thôn hoàn toàn điên rồi, bọn họ căn bản không biết đám mây độc này còn có thể nổ tưng.
Nổ tung vô cùng đột ngột, tất cả độc giống như một chiếc lò xo bị kéo căng đột nhiên buông ra, không có một xíu dấu hiệu nào, cứ như thế tuôn trào ra ngoài.