Vừa nghe lời này, Lạc Thiên và Lâm Dương lập tức hiểu ra ý đồ của người đó.
“Khả năng cao là muốn xử lý sự việc xảy ra hôm nay.”
Lạc Thiên thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Anh khoan hãy nói, thái độ của Thế Kỷ Hào Tình còn coi như là không tồi. Lần này nếu không có lực lượng bảo an của Thế Kỷ Hào Tìn kịp thời ngăn cản đám người Thường Uyễển Nguyệt, Mãn Phúc Tây thì có lẽ chúng tôi đều phải nằm trêи giường bệnh đấy.”
Lâm Dương sờ sờ cằm, đột nhiên nói: “Có máy bảo an tham dự vào việc ngăn cản tay chân của Mãn Phúc Tây?”
Lạc Thiên hơi ngớ ra, suy nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu: “Số người cụ thể thì tôi không nhớ rõ lắm, đoán chừng phải có tầm bảy tám người đấy.”
*Tôi biết rồi.”
Lâm Dương gật gật đầu, trong ánh mắt có vẻ tàn ác xẹt qua, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười thản nhiên: “Tiểu Thiên, cô ở lại đây giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Nhan, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho Mã Hải. Nếu lần sau còn gặp phải loại chuyện này thì cô có thể xin sự giúp đỡ đến từ người tên Cung Hỉ Vân, cô ấy sẽ giúp cô giải quyết công bằng bắt cứ chuyện gì.”
Lâm Dương để lại số điện thoại của Cung Hï Vân điện cho Lạc Thiên rồi xoay người rời đi.
Trong mắt Lạc Thiên lộ ra vẻ lo lắng, có điều liên tưởng đến thân phận của Lâm Dương thì liền bình thường trở lại.
Nhưng không bao lâu sau khi Lâm Dương rời đi, điện thoại di động của Lạc Thiên rung lên.
Cô ấy liếc mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, vội vàng nhận điện thoại.
“Thưa cô…” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói hết sức già nua.
“Ông Kim… Làm sao vậy?” Lạc Thiên thật cẩn thận hỏi.
“Ông cụ mời người tới rồi, người tới lần này không phải là kẻ bình thường. Ngài phải cần thận, tuyệt đối không được đối nghịch với ông cụ nữa…” Người bên kia điện thoại tận tình khuyên bảo an ủi, sau đó thì cúp điện thoại.
“Ông Kim… Ông Kim…” Lạc Thiên vội vã gọi hai tiếng, nhưng người bên kia đã nghe không được nữa.
Cô ấy nhìn di động, đôi mắt như nước mùa thu run lên.
Một chiếc Bentley đỗ trước cửa bệnh viện, Lâm Dương đi theo người đàn ông mặc đồ Âu kia lên xe, lái về phía trung tâm bán cao ốc Thế Kỷ Hào Tình đối diện.
Đã tới trung tâm bán cao ốc, tài xé đưa Lâm Dương tới phòng khách ở tầng hai.
Ở bên cạnh phòng khách còn có một gian phòng khách dành cho khách quý, một người đàn ông với mái tóc hơi hoa râm mặc sơ mi trắng đang ở bên trong luyện golf.
Động tác của ông ta rất đẹp đẽ, vả lại còn chuẩn mực, hiển nhiên đây là một tay cao thủ golf.
“Anh Lâm tới rồi thưa ông chủ.”
Người đàn ông mặc đồ Âu đi đến, nhẹ giọng nói rồi lui đi ra ngoài.
Cử chỉ hết sức cung kính cần thận.
Lâm Dương kỳ lạ nhìn người nọ.
Chỉ thấy người nọ buông chiếc gậy golf xuống, xoay người lại đi tới với khuôn mặt mang nụ cười mỉm.
*Xin chào anh Lâm.” Ông ta vươn tay ra.
Lâm Dương nắm lấy.
“Mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Lâm Dương ngồi xuống.
“Uống chút gì không?”
*Trà là được rồi.” Lâm Dương nói.
“Anh Lâm, anh mắt tự nhiên quá rồi, anh là khách hàng lớn của Thế Kỷ Hào Tình chúng tôi, cũng là người sở hữu của biệt thự hoàng đề trung tâm. Từ lúc anh mua căn biệt thự kia trở đi thì anh chính là bạn của Tào Uy tôi.” Người đàn ông kia mỉm cười nói.
“Ông Tào mời tôi đến nơi này là muốn thương lượng chuyện xảy ra ở bên trong khu biệt thự trước đó của vợ tôi đúng chứ? Đi thẳng vào vấn đề đi. Các người dự định giải quyết chuyện ấy như thế nào? Bên kia muốn ăn nói với tôi à?” Lâm Dương hỏi thẳng.
“Anh Lâm, anh cảm thấy tôi nên xử lý chuyện này như thế nào?” Tào Uy mỉm cười nói.
“Trước tiên đuồi việc tay giám đốc kia đi rồi lại dùng người khác, để người bên kia tự mình xử trí kẻ tham dự chuyện này. Nếu tôi không hài lòng thì tôi sẽ tự mình ra tay xử lý bọn họ lần nữa.” Lâm Dương đạm nói.
Lời này vừa dứt, Tào Uy đang pha trà khẽ dừng động tác trêи tay lại, còn ngẳắng đầu lên cau mày nhìn Lâm Dương.
“Anh Lâm, anh đã quyết định như thế này sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Dương gật đầu.
Nhưng mà Tào Uy lại liên tục lắc đầu, còn thở dài một hơi rồi nghiêm túc nói: “Anh Lâm, ngài có từng nghe qua một câu này chưa?”
“Nói cái gì?”
*Dĩ hòa vi quý.”
“Ông chủ Tào có ý gì đấy?”
“Anh Lâm, tôi biết chuyện này là cậu chủ ăn chơi trác táng của nhà họ Mãn kia không đúng. Nhưng tôi cũng có biết đến ngài, ngài chính là Lâm thần y danh tiếng lẫy lừng. Có ngài ở đây thì vợ của ngài cùng những người bạn bè đó chắc chắn sẽ không có việc gì. Nếu mọi người đều không có tổn thất gì trong chuyện này, vậy thì vì sao không cứ thế mà bắt tay giảng hòa, mọi người cùng cười xua tan hận thù chứ?” Tào Uy mỉm cười nói.
Nghe được lời này, Lâm Dương coi như đã hiểu ra.
Tào Uy này không phải tới làm người hoà giải, mà là tới làm thuyết khách.
“Nói tiếp đi.”